Ta chỉ là một người bình thường, không có hoài bão to lớn gì, chỉ mong sao no bụng, mẹ và các muội muội sống tốt, và báo đáp ân to lớn trước mắt.
Lão phu nhân thở dài, chiếc khăn tay ta đang dở.
Chuyện cũ năm xưa đẹp đẽ biết bao, ta và lão phu nhân đều chìm đắm trong đó.
Người đã lẩn thẩn rồi, vừa rồi còn đang chuyện với ta thiếu tướng quân nạp thiếp, bây giờ lại : “Niên Phong, ngươi cứ thật lòng, ngươi có người trong lòng chưa? Ta sẽ chủ cho ngươi, để ngươi đường đường chính chính gả đi.”
Khuôn mặt Thụy Tuyết chợt lóe lên trong đầu ta, ta cắn môi, chậm rãi lắc đầu.
“Lão phu nhân biết mà, ta ngay cả khăn tay cũng không thêu giỏi, sao có tâm tư lo chuyện đó. Ta còn nhỏ, chỉ muốn ở bên cạnh lão phu nhân thêm vài năm nữa.”
“Ta cũng không thể trói buộc ngươi bên cạnh ta cả đời .” Lão phu nhân mỉm , ta thấy rõ ràng một tia nắng chiếu lên đôi mắt dịu dàng của người.
Sau đó, người cứ như nhắm mắt lại, một lần nữa hôn mê bất tỉnh.
Người ngã vào lòng ta, hơi thở yếu ớt, ta hoảng sợ đến mức chỉ dám lặng lẽ khóc thầm.
Cơ thể lão phu nhân ngày một suy yếu, thiếu phu nhân bận lo toan việc trong phủ ngoài phủ, còn phải ứng phó với đủ loại khách khứa đến thăm hỏi với mục đích khác nhau.
Vì , nàng giao toàn quyền chuyện bên phía lão phu nhân cho ta và Đông Quế.
Đông Quế thấy ta điềm tĩnh, càng để ta túc trực bên cạnh lão phu nhân mọi lúc mọi nơi, chăm sóc cuộc sống sinh hoạt hàng ngày của người.
Ta nguyện những việc này, dù chỉ là một chén nước cũng đều tận tâm tận lực.
Lão phu nhân lẩn thẩn, ta kiên nhẫn dỗ dành người hết lần này đến lần khác. Những chuyện của người lúc trẻ ta không biết nhiều, may mà chuyện những năm gần đây ta đều ghi nhớ rõ ràng, người nhắc đến chuyện gì, ta cũng có thể chuyện .
Ta muốn tâm trạng người thoải mái một chút, như có lẽ người có thể kéo dài thêm một thời gian nữa.
Như , nếu thiếu tướng quân có thể trở về, người còn có thể gặp lại đứa cháu trai duy nhất này một lần.
Thiếu phu nhân đã từng bàn bạc với chúng ta, nếu thiếu tướng quân không về , nhất định không thể để lộ nửa lời nào với lão phu nhân.
Khi nàng nhắc đến trượng phu của mình, dù đã cố gắng giữ bình tĩnh, giọng vẫn run run.
Ta rót trà cho nàng, an ủi: “Thiếu phu nhân cứ yên tâm, thiếu tướng quân là võ khúc tinh quân giáng trần, lão phu nhân tích đức nhiều như , nhất định sẽ phù hộ cho ngài ấy gặp dữ hóa lành.”
Thiếu phu nhân bưng chén trà lên, định uống lại thôi, tránh mặt mọi người với ta: “Lúc hắn mới xuất chinh, ta ăn ngủ không yên, mà không còn cách nào khác, nhất định phải có người gánh vác gia đình này.”
Nhất định phải có người chống đỡ cho tướng quân phủ, giống như lão phu nhân.
“Bây giờ tổ mẫu thường xuyên nằm liệt giường, ta không còn tâm trí đâu mà suy nghĩ lung tung nữa, ta chỉ sợ…” Thiếu phu nhân cau mày, “Chỉ sợ ta không mang thai, sau này nếu hắn c h ế t trận sa trường, ta không có danh phận, sao gánh vác gia đình này.”
Nếu thiếu tướng quân vẫn không có con cái, đến lúc lão phu nhân qua đời, thiếu phu nhân bị phủ Hà thái đón về, phủ tướng quân sẽ thật sự tan rã.
Bạn thấy sao?