Tuyệt Địa Phản Tra – Chương 9

9

Màn tỏ kết thúc dưới sự từ chối khéo léo của tôi, chiếc túi LV cũng trả lại dưới vẻ mặt muôn vàn không muốn, vẫn phải cố kìm lòng của tôi, hành vi trà xanh cứ lấp lửng của tôi cũng đủ để Giang Xuyên sinh lòng cảnh giác.

Quả nhiên, vừa về đến ký túc xá, tôi liền nhận tin nhắn We Chat từ Giang Xuyên: “Tĩnh Tĩnh, ở bên ba năm qua em đã chịu khổ rồi, biết em không phải là vật chất như thế.

Anh em, em còn không?”

Tôi trợn trắng mắt.

Ba năm qua, mỗi khi tôi thấy trai người khác hào phóng tiêu tiền, sao tôi chưa từng mè nheo, nũng chứ? Nhưng ta vẫn luôn dùng những lời này để đối phó tôi cho qua chuyện.

À, vật chất đấy! Làm mà đòi một món quà thì là vật chất ư, ta Giang Xuyên cứ thế mà ăn bám thì không phải vật chất sao?

Đây chẳng phải là một kiểu thao túng tâm lý khác sao?

Tôi trả lời: “Xuyên Xuyên, em rất muốn chiếc túi LV kia, còn chưa từng tặng túi xách cho em bao giờ.”

Rất lâu sau, We Chat hiển thị tin nhắn của ta: “Được, ngày mai sẽ dẫn bảo bối của đi mua.”

“Vâng, Xuyên Xuyên là tốt nhất.” Tôi trả lời ngay lập tức.

Ngay sau đó, tôi mở hộp thoại của Lục Du.

Hình đại diện của ấy là một tấm ảnh du lịch, trông thật đẹp trai rạng ngời.

Tôi gõ rồi lại xóa, xóa rồi lại gõ, cuối cùng gửi một tin nhắn We Chat: “Hôm nay không cần phải sắp xếp màn tỏ này đâu.”

Rất nhanh, ấy trả lời: “Sự theo đuổi trắng trợn và táo bạo nhất của một chàng trai đối với một , không thể nghi ngờ chính là một màn tỏ long trọng.”

Tôi: “Ha ha ha, suy nghĩ thật chu đáo.”

Lục Du: “Bạn học Lý Tĩnh, nếu thật lòng theo đuổi em, em có chấp nhận lời tỏ của không?”

Tôi điện thoại, đầu óc trống rỗng trong chốc lát.

Không đợi tôi trả lời, Lục Du lại gửi tới: “Anh không phải Giang Xuyên, không muốn giữ vững vị trí, là chân thành thật lòng.”

Trái tim tôi thình thịch đập liên hồi, mà lại dấy lên cảm mà khi ở bên Giang Xuyên còn chưa từng rung .

Mặt tôi nóng bừng, nhớ đến khuôn mặt lạnh lùng tuấn tú của Lục Du, nhớ đến ấy che chở cho tôi một cách như có như không trước mặt Giang Xuyên, tôi cầm điện thoại trả lời một câu: “Ừ.”

Ngay lúc tôi đang đắm chìm trong những bong bóng màu hồng, nhóm cùng phòng vây quanh Lục Tri Nguyệt vừa chuyện phiếm vừa bước vào.

“Lý Tĩnh, Tri Nguyệt nghỉ hè sẽ đưa bọn mình đến căn hộ của ấy ở Canh Thần Nhất Quán chơi mấy ngày, cậu có đi không?”

“Ba của Lý Tĩnh là giáo đổng, biết đâu chừng ở Canh Thần Nhất Quán cũng có căn hộ.”

Tôi nhướng mày, trả lời: “Không có.”

Căn hộ đó đã tìm người mua, chỉ chờ hẹn ngày ký hợp đồng.

“Căn hộ ở Canh Thần Nhất Quán không dễ mua như đâu, không giống ba của Tri Nguyệt là chủ tịch tập đoàn Lục thị.”

“Đúng , đó là Canh Thần Nhất Quán! Đâu phải người vô danh tiểu tốt nào cũng mua nổi, giáo đổng một năm có thể kiếm bao nhiêu tiền chứ?” Lục Tri Nguyệt khinh thường .

Tôi liếc Lục Tri Nguyệt.

Giáo đổng có thể kiếm bao nhiêu tiền? Cô ta e là không biết giáo đổng có thân phận thế nào đâu!

“Lý Tĩnh cũng quá tuyệt vời, ba là giáo đổng, trai là học bá, hoàng tử học đường Lục Du cũng điên cuồng theo đuổi ấy, quả thực đúng là nữ chính trong tiểu thuyết ngôn vườn trường.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...