Nghe , Lục Du nhướng mày, rút thẻ ngân hàng về, rồi giơ ngón tay cái về phía tôi.
Theo sau, chúng tôi bắt đầu vạch ra bản đồ kinh doanh của riêng mình.
Tôi nhận thầu các cửa hàng chuyên bán đồ hiệu xa xỉ ở các trung tâm thương mại lớn, còn cậu ấy thì mở các chuỗi nhà hàng lẩu trong các trung tâm thương mại lớn.
Sau đó, chúng tôi lại thảo luận về hướng phát triển của mỗi người.
Trông cậu ấy có vẻ ngoài thanh nhã, thoát tục, thế mà lại cùng tôi có chung niềm đam mê kinh doanh.
Khi hai chúng tôi đang ở khu vực khách quý chờ đóng gói đồ, thì nghe thấy giọng Giang Xuyên.
“Cái thương hiệu này chưa từng nghe qua, chắc là khá ít người biết đến, giá chắc cũng không đắt lắm, bọn mình vào xem thử đi.”
Đúng là đồ ngốc, thế mà dám thương hiệu ở cửa hàng của tôi là ít người biết đến.
Thương hiệu xa xỉ quốc tế mà bị gọi là ít người biết đến ư? Chắc giá sẽ ta c.h.ế.t đứng cho xem.
Ngay lúc này, Giang Xuyên đang đứng trước một chiếc túi xách nữ, mắt trợn tròn chằm chằm vào bảng giá, sắc mặt tái mét như vừa ăn phải cục cứt .
“Mẹ kiếp, đắt thế! Giang Xuyên, cậu thật sự định mua chiếc túi đắt tiền như cho Lục Tri Nguyệt sao? Cậu đừng quên ba Lý Tĩnh mới là giáo đổng.
Hiện tại cậu nên lấy lòng Lý Tĩnh mới phải.” Bạn cùng phòng của Giang Xuyên chằm chằm bảng giá, mắt đờ ra.
Giang Xuyên đưa tay sờ sờ chiếc túi, vẻ mặt xót xa: “Chẳng lẽ tôi không biết sao? Nhưng Lục Tri Nguyệt đang giận tôi, ba ấy là chủ tịch tập đoàn Lục Thị.
Đợi tôi cưới ấy, tập đoàn Lục Thị sẽ là của tôi.
Còn ba Lý Tĩnh thì chẳng qua chỉ là một giáo đổng mà thôi.”
Tôi liếc Lục Du, thấy cậu ấy đang khẩu hình : “Tập đoàn Lục Thị là của tôi.”
Tôi không khỏi bật thành tiếng: “Thật ấu trĩ.”
Bên kia lại có tiếng vọng tới: “Giang Xuyên, cái thương hiệu này, không phải Lý Tĩnh hay tặng cho cậu sao?”
“Làm sao có thể?”
“Giang Xuyên, cậu phát tài rồi đấy! Lý Tĩnh tặng cậu nhiều đồ như mà cậu chưa từng dùng, vẫn còn nguyên mới tinh kìa.
Cậu rao bán trên Xianyu 90% giá gốc đi, ít nhất cũng phải hai mươi vạn.”
Giang Xuyên vẫn chưa trả lời, cùng phòng của ta vẫn cứ truy hỏi: “Giang Xuyên, cậu bán chưa? Nói đi, bao nhiêu?”
Anh ta nghiến răng nghiến lợi, giọng run run: “Hai nghìn.”
“Thương hiệu này giá thấp nhất cũng phải hai vạn, cậu bán có hai nghìn thôi ư?”
Mặt Giang Xuyên tái xanh: “Tôi cứ nghĩ là thương hiệu vô danh nào đó, không đáng giá tiền.”
Tôi và Lục Du nghe xong liền nhau .
Tôi nhớ lại khu bình luận phía dưới bài đăng trên Xianyu của Giang Xuyên, toàn là những lời khen người bán hào phóng, người bán từ thiện……
Lúc này, đồ của chúng tôi cũng đã đóng gói xong, tôi và Lục Du xách theo đủ loại túi hàng hiệu tinh xảo, đi ngang qua Giang Xuyên và bè ta.
Trai tài sắc, quần áo sang trọng, tạo thành sự đối lập rõ rệt với hai kẻ nhà quê nghèo kiết hủ lậu kia.
Thật khó mà không thu hút sự ý của mọi người.
“Lý Tĩnh, cậu sao lại ở đây?” Bạn cùng phòng của Giang Xuyên thấy chúng tôi.
Giang Xuyên theo ánh mắt của cùng phòng ta, ánh mắt dừng lại trên người Lục Du, đồng tử của ta co lại.
Đúng là kẻ thù gặp mặt, đỏ mắt tức tưởi.
“Lục Du, Tĩnh Tĩnh, sao cậu lại đi cùng ta?”
Đầu óc tôi nhanh chóng hoạt , muốn tìm lý do nào đó để đối phó cho qua chuyện.
Giọng lạnh nhạt của Lục Du vang lên bên cạnh tôi: “Bạn học Lý Tĩnh đã giúp tôi một việc lớn, thế nên tôi mời ấy một bữa cơm và tiện thể mua ít quà.”
Bạn thấy sao?