Tuyệt Địa Phản Tra – Chương 16

16

“Con ruột mà cũng vứt bỏ, thật là vô nhân tính, ô… đồ ăn ngon thật đấy.” Không ngờ một công tử bột như Lục Du, lại có thể nấu ăn ngon đến .

“Nhìn em ăn kìa, dính đầy miệng rồi.” Đang lúc tôi tận hưởng món ngon, không kịp phòng bị, Lục Du đã đưa tay lau miệng cho tôi.

Mặt ấy kề sát ngay trước mắt tôi, đôi mắt ấy lạnh lùng mà sâu thẳm, càng lúc càng ghé lại gần, gần như có thể thấy rõ yết hầu thanh tú và xương quai xanh gợi cảm của ấy.

Tôi nuốt nước miếng, tôi cảm thấy mình có chút không nhịn nổi nữa rồi.

Thực sắc tính dã, thế là tôi “ngao ô” một tiếng rồi cắn lên.

Sau khi Lục Du, tôi mới nhận ra trước đây mình không phải đang , mà là đơn.

Đây mới là bình thường.

Lục Du không cho tôi tiêu tiền cho ấy, ấy thì phải do mình nuôi, dùng tiền của con là mất mặt.

Anh ấy biết nấu ăn, biết việc nhà, những ngày lễ như Thất Tịch, Lễ Tình nhân, Tết Nguyên đán đều mang lại cho tôi đầy đủ cảm giác về nghi thức.

Đi việc bên ngoài sẽ báo cáo hành tung của mình mọi lúc mọi nơi, cho phép tôi xem điện thoại của ấy, mang lại cho tôi cảm giác an toàn tuyệt đối.

Tôi gọi điện thoại cho ấy, lúc nào ấy cũng bắt máy, công khai mối quan hệ của chúng tôi với bè và người thân, thậm chí đi liên hoan cũng sẽ dẫn tôi đi cùng.

Chúng tôi đã đi rất nhiều nơi, ngắm non sông gấm vóc của Tổ quốc, chiêm ngưỡng núi sông thắng cảnh, và thưởng thức “khói lửa nhân gian”.

Chúng tôi cùng nhau đi qua sa mạc, trải nghiệm “Trường hà lạc nhật viên, đại mạc yên trực”.

Cùng nhau bò qua tuyết sơn, kiến thức “Trắng như tuyết bạc tuyết sơn phong biến, xa gần nổi tiếng một lã chã”.

Chúng tôi hòa mình vào cuộc sống của đối phương, và biến cuộc sống thành những màn pháo hoa rực rỡ.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...