05
Gió tuyết dưới hành lang nghiêng ngả cuốn tới, táp thẳng vào mặt, lạnh buốt từ đầu đến chân.
Ba năm trước, vào ngày rời kinh, ta đã cùng hắn đứng chờ dưới đình mười dặm ngoài thành suốt cả một ngày, chỉ mong Lâm nương có thể ra gặp mặt.
Nhưng lá thư cầu kiến mà hắn gửi đi, cuối cùng lại bị trả về cùng một phong thư từ hôn, nhét thẳng vào tay hắn.
Nhũ mẫu của Lâm nương hếch mũi, mà như không , lạnh nhạt :
“Tiểu thư bị phong hàn, bất tiện ra gặp.
Nhai Châu xa xôi ngàn dặm, tiểu thư không muốn trì hoãn tiền đồ và nhân duyên của công tử.
Chỉ mong công tử tương lai rộng mở, sớm ngày tìm lương duyên xứng đáng.”
Ngày tỷ tỷ trong cung của hắn bị Hoàng đế cấm túc, hắn không mất kiểm soát.
Ngày bị biếm đi ngàn dặm đến nơi hoang vu bình định thổ phỉ, hắn cũng không mất kiểm soát.
Nhưng đến khi biết tin Lâm nương đã dứt khoát đoạn tuyệt với mình, Thẩm Vân Đình như phát điên, lao đến chất vấn người nhà họ Lâm.
“Ta không tin! Có bản lĩnh thì để nàng tự mình ra gặp ta!
Lũ nô tài chó cậy thế chủ các ngươi, dám lừa ta? Tin không, ta sạch các ngươi—”
“Bốp!”
Hắn gần như bóp chết nhũ mẫu của Lâm nương.
Là ta không còn cách nào khác, chỉ có thể giáng một cái tát thật mạnh, mới kéo hắn tỉnh lại.
Người nhà họ Lâm bỏ chạy tán loạn, không kịp ngoảnh đầu.
Chỉ còn Thẩm Vân Đình quỵ ngã dưới đất, thất hồn lạc phách, khóc đến thê lương.
Bão giông bủa vây, kẻ mang danh công tử thế gia cũng không chịu nổi đả kích.
Huống hồ gì, hắn cũng chỉ là một con người đơn độc, mỏng manh.
Khi cọng cỏ cứu mạng cuối cùng như ngọn núi Thái Sơn đổ xuống, hắn không gánh vác nổi nữa.
Dưới cơn mưa xối xả, hắn tuyệt vọng nằm ngửa ra đất, trên mặt chẳng rõ là nước mưa hay nước mắt.
“Thôi đi. Đến Nhai Châu cũng là chết, kết thúc ở đây cũng là chết.
Tuyệt Bút Thư Đình, ta không đấu lại số mệnh, ta không giãy giụa nữa.
Sớm giải thoát ta đi, để ta xuống hoàng tuyền bầu với phụ thân một chuyến.”
Ta sợ hắn cứ thế mà buông xuôi, thậm chí chưa đến Nhai Châu đã bỏ mạng.
Liền ra sức khuyên răn hắn.
“Thiên hạ khinh thường Thẩm gia, chàng càng phải vực dậy tinh thần, khôi phục gia môn, chỗ dựa cho cả một viện người nhà họ Thẩm.
Chàng còn tiền đồ rộng mở mà đã bị đối xử như , những nữ nhân trong phủ Thẩm phải sao?
Ta cùng chàng một chuyến này, không phải để chết vô ích.”
Hắn không nghe lọt tai bất cứ điều gì, ta dứt khoát rút trâm cài, đâm thẳng vào ngực hắn.
Chỉ rạch qua một lớp da, không đủ chí mạng, khi mũi trâm xoay nhẹ, cơn đau bén nhọn lập tức xuyên thấu tận tim.
Hắn đau đến co rút người lại, miệng không ngừng chửi mắng.
Ta chỉ nhạt.
“Không phải chàng bảo ta kết thúc cho chàng sao?
Ta cứ mà từng nhát, từng nhát trâm đâm chết cái kẻ vô dụng này đây.
Chàng chết rồi, ta liền một thân một mình bôn ba khắp thiên hạ, dù gì cũng chẳng sợ chết nữa, thì còn gì trên đời này có thể khiến ta khiếp đảm?
Nực thay, chính chàng từng dạy ta rằng:
‘Gió tuyết đè ta hai ba năm, ta gió nhẹ tuyết như bông.’
Mà đến phiên mình, ngay cả một chữ cũng không , quả thực đáng .”
Hắn trầm mặc hồi lâu, như thể đến tận lúc này mới từ trong cơn mộng mị choàng tỉnh.
Sau cơn đau thấu xương, hắn cuối cùng cũng nhớ đến tỷ tỷ trong cung, nhớ đến tổ mẫu và mẫu thân nơi quê nhà.
Hắn níu lấy tay áo ta, ánh mắt kiên định.
“Nàng đúng, ta còn có gia đình đang chờ ta đứng vững, không nên chìm đắm trong trường.”
Từ đó về sau, ở Nhai Châu nơi đao sơn hỏa hải, hắn liều mạng xông pha.
Công lao có thể tranh, danh vọng có thể đoạt, hắn đều không bỏ qua một thứ nào.
Hắn người, ta mài đao.
Cứ thế xông pha suốt ba năm trời.
Vì điều đó, hắn suýt mất đi một cánh tay, còn ta thì vĩnh viễn tàn phế một bên chân.
Nhờ công lao bình định thổ phỉ, cuối cùng chúng ta cũng quay về kinh thành.
Ta cứ ngỡ rằng, sau bao trận mưa đao bão kiếm, sau những lần cùng nhau vào sinh ra tử, chúng ta đã mặc nhiên xem đối phương là chốn ký thác sinh mệnh.
Cũng chính trong khoảng thời gian cùng sống cùng chết ấy, chúng ta đã định ra hôn ước.
Ta tưởng rằng hắn đã sớm buông bỏ quá khứ.
Nhưng hóa ra, chỉ là ta tự mình đa .
Gió đêm lạnh lẽo, cuốn đi giấc mộng đẹp ta từng ôm ấp.
Mãi đến lúc này, ta mới nhận ra, mặt mình toàn là nước mắt lạnh buốt.
Thái y chưa kịp đến, Lâm nương đã tỉnh.
Nàng nhào vào lòng Thẩm Vân Đình, khóc đến rung trời chuyển đất.
“Vân Đình ca ca, huynh thật nhẫn tâm! Đến một câu giải thích của A Tuyết, huynh cũng không chịu nghe sao?
Nếu đã , sao không để ta chết rét, chết đứng ngoài kia đi! Hà tất phải khiến ta sống mà đau đến chết!”
“Muốn chết thì chết xa ra một chút, đừng bẩn thanh danh nhà họ Thẩm!”
Thẩm Vân Đình lạnh lùng đẩy nàng ra.
Lâm nương như phát điên, gào lên:
“Chỉ là Nhai Châu thôi mà, có gì to tát? Dù có là đao sơn hỏa hải, A Tuyết cũng nguyện theo Vân Đình ca ca đến cùng!
Huynh tưởng rằng A Tuyết là hạng tham sống sợ chết sao?”
“Nàng vừa gì?”
Bàn tay đang đặt lên cánh cửa của Thẩm Vân Đình chợt khựng lại.
06
Lâm nương nức nở giải thích:
“Ngày huynh rời kinh, ta đã thu dọn hành trang xong xuôi, định trốn ra khỏi phủ từ cửa sau, theo huynh vượt đao sơn hỏa hải, mãi mãi không chia lìa.
Nhưng…”
“Ta bị nhốt chặt trong viện, suốt ba tháng trời, ngay cả cửa cũng không thể bước ra ngoài.”
“Vân Đình ca ca, ta đã mười tám tuổi, mà vẫn chưa xuất giá. Huynh có từng nghĩ tại sao không?
Chẳng lẽ là vì Lâm Chiêu Tuyết ta không gả nổi sao?”
Bóng dáng Thẩm Vân Đình hắt lên ô cửa giấy, bị ánh đèn dầu phóng đại đến mức từng cơn run rẩy khẽ khàng của hắn cũng trở nên rõ ràng.
“Nàng…”
Lâm nương rưng rưng gật đầu.
“Nếu không thể gả cho huynh, A Tuyết thà cả đời này nương già.
Nếu phụ thân ép ta xuất giá, ta sẽ chết trước mặt ông ấy cho mà xem!”
Nàng vén tay áo lên, để lộ những vết sẹo chằng chịt trên cánh tay, khiến Thẩm Vân Đình sững sờ tại chỗ.
Một lúc lâu sau, hắn mới ôm chặt lấy nàng, vùi người vào lồng ngực mình.
“A Tuyết, tại sao nàng không sớm!”
Hắn điên cuồng xuống giường, không cách nào che giấu nỗi đau âm ỉ trong tim.
Đó là sự mất kiểm soát chưa từng có trong suốt ba năm hắn ở Nhai Châu—ba năm sống trong nhẫn nhịn và kìm nén.
Ngay cả khi ta vì hắn mà gãy chân, hắn cũng chỉ đỏ hoe mắt, giọng khàn khàn một câu:
“Ta sẽ báo thù cho nàng.
Cũng sẽ trở thành đôi chân của nàng, cùng nàng nắm tay đến bạc đầu. Đừng khóc nữa.”
Nhưng, thực sự, không ai có thể che giấu .
Đối với ta, hắn là cảm kích, chứ không phải thương.
Giờ ta đã hiểu rồi.
Phủ y đến, thái y cũng đến.
Thậm chí cả Thẩm phu nhân và lão phu nhân cũng theo vào.
Một sân đầy người đứng giữa gió tuyết, chứng kiến đôi nhân ôm chặt lấy nhau, tha thiết bộc bạch tâm tư.
Ai nấy đều thổn thức, cảm thán rằng cuối cùng, sau bao sóng gió, bọn họ cũng đã trời cao tác hợp.
Còn ta, cũng ngấn lệ nơi khóe mắt.
Nhưng giọt nước mắt này, là để khóc thương cho chính ta—kẻ đã bị bỏ lại ở Nhai Châu năm nào.
“Kẹt—”
Cánh cửa bị đẩy ra.
“Tuyệt Bút Thư Đình!”
07
Bốn mắt nhau, gió tuyết cuồn cuộn phủ kín đất trời, tựa như một bức tường vô hình chia cắt chúng ta thành hai thế giới khác biệt.
Dưới mái hiên, ánh đèn dầu lay theo từng cơn gió lạnh, chiếu rõ vẻ do dự và khó xử sâu thẳm nơi đáy mắt Thẩm Vân Đình.
Ta không khỏi nhớ lại ngày ta gãy chân ở Nhai Châu.
Hôm ấy, mưa xối xả trút xuống bầu trời.
Lũ thổ phỉ bị dồn vào đường cùng đã lôi ta lên tường thành, dùng tính mạng ta để ép Thẩm Vân Đình mở cửa thành, cho chúng một con đường sống.
Tương lai của Thẩm gia, con đường vinh hiển của hắn, và mạng sống của ta—tất cả chỉ nằm trong một quyết định của hắn.
Ngày ấy, ánh mắt hắn kiên định, không có lấy một chút do dự.
Hắn ném phăng cung tên xuống đất, cũng từ bỏ luôn tiền đồ và con đường thăng quan tiến chức của mình.
Dưới cơn mưa tầm tã, sấm sét vang dội, ta chỉ nghe thấy giọng thản nhiên mà dứt khoát của hắn, cùng ánh mắt kiên quyết chưa từng dao .
“Tuyệt Bút Thư Đình, chúng ta cùng nhau đến đây, nếu không thể cùng nhau trở về, ta cũng không quay về nữa.
Ta thả thổ phỉ, tất sẽ bị truy tội, nàng có nguyện ý cùng ta chịu khổ thêm vài năm không?
Hoặc giả, nếu ta cũng không thể thoát khỏi cái chết, nàng có bằng lòng cùng ta sóng vai trên đường hoàng tuyền chăng?”
Hắn kiên quyết chọn ta, không chút chần chừ.
Ta cũng không hề do dự khi dốc sức vùng thoát khỏi trói buộc, từ trên thành cao nhảy xuống, đổi lấy một đôi chân tàn phế.
Khoảnh khắc đó, ta hắn là thật.
Và ta nguyện vì ấy mà bất chấp tất cả cũng là thật.
Nhưng khoảnh khắc này, hắn kiên định chọn người khác cũng là thật.
Hắn đứng lặng trước cơn gió tuyết gào thét, để mặc bông tuyết rơi đầy trên tóc, trên mặt ta—cũng là thật.
“A Tuyết đã đợi ta ba năm.
Vì hiểu lầm, ta đã hận nàng ấy ba năm.
Ta không thể phụ nàng ấy thêm nữa.
Tuyệt Bút Thư Đình, nàng luôn là người hiểu chuyện nhất, chắc hẳn nàng có thể hiểu ta, đúng không?”
Chúng ta đứng đối diện nhau, chỉ cách một màn tuyết phủ mịt mù và ánh đèn độc trên cao.
Bão tuyết trút xuống tựa như đang nghiền nát toàn bộ quá khứ, chỉ còn lại một Thẩm Vân Đình đứng lặng dưới ánh đèn dầu, trong đôi mắt sáng lạnh ấy chỉ còn lại sự xa cách hờ hững.
“Ta sẽ không phụ nàng.
Chờ ngày A Tuyết vào phủ, sinh hạ trưởng tử, ta nhất định sẽ cho nàng danh phận quý thiếp.”
Sợ ta từ chối, hắn vội vàng giải thích:
“Nàng chỉ cần giống như trước đây, thay mẫu thân giúp ta quản lý gia môn là .
Sau này, nếu nàng có hài tử, cũng có thể nuôi dưỡng dưới danh nghĩa A Tuyết, hưởng thụ thân phận con vợ cả.
Có tổ mẫu che chở, ta cũng tuyệt đối không thiên vị.
Huống hồ, A Tuyết với nàng vốn là tỷ muội thâm, nàng ấy nhất định sẽ không để nàng chịu uất ức.”
Lời hắn vừa dứt, ta bỗng nhiên ngước hắn.
Chậm rãi giơ lên tay trái, để lộ vết sẹo dữ tợn mà năm đó Lâm Chiêu Tuyết cố để lại.
Ta thẳng vào đôi mắt hắn, cất giọng lãnh đạm:
“Ý thiếu gia muốn đến loại cảm này sao?
Chỉ e rằng, Tuyệt Bút Thư Đình ta không gánh nổi.”
Hàng chân mày hắn khẽ nhíu lại, trong mắt lộ rõ sự không hài lòng.
“Chuyện cũ khi còn trẻ dại, hà tất phải mãi ôm chấp niệm không buông?
Cùng lắm, ta sẽ để hài tử của nàng—”
“Bịch!”
Bước chân đang tiến về phía ta của Thẩm Vân Đình bị cắt ngang bởi tiếng quỳ xuống đột ngột của Lâm Chiêu Tuyết.
Nàng sụp xuống mặt đất, giọng đầy nghẹn ngào.
“Vân Đình ca ca, nếu tỷ tỷ không bằng lòng, A Tuyết xin quỳ xuống cầu xin tỷ ấy!
Ta không muốn vào cung, cũng không muốn gả cho người khác.
Chỉ cần tỷ tỷ chấp nhận ta vào cửa, ta nguyện dập đầu trước tỷ!”
Không một chút do dự, Thẩm Vân Đình xoay người về phía nàng.
Giọng hắn lạnh hơn cả bão tuyết, trầm thấp mà nặng nề.
“Lời ta đã đến đây, Tuyệt Bút Thư Đình, nàng hẳn nên hiểu rõ thân phận của mình.
Làm quý thiếp của ta, nàng cũng không thiệt thòi gì.”
Vết sẹo trên mu bàn tay bỗng nhói lên như bị xé toạc, từng cơn đau râm ran lan khắp da thịt.
Bão tuyết càng lúc càng lớn, ta như bị nhấn chìm giữa quá khứ, mỗi bước đi đều nặng nề đến cùng cực.
Nhưng rồi, sáng sớm hôm sau, ta vẫn lê tấm thân mỏi mệt vào viện lão phu nhân.
Quỳ xuống cầu xin bà, mong bà nể ba năm qua, mà cho ta một con đường rời đi.
Bạn thấy sao?