Tuyến Xe Cuối Ngày [...] – Chương 5

Trên ghế đối diện khoang lái, một ông lão khoảng 60 tuổi vẫn tỉnh táo. Đầu ông quấn chiếc khăn trắng đã ngả màu. Ông ta rút ra một cái tẩu thuốc, ngẩng đầu tôi:"Con trai, già hút một điếu thuốc không?"

Tôi liếc ông ta một cái, rồi gật đầu:"Được, bác dựa ra cửa sổ mà hút cho thoáng."

Ông lão gật gù, lấy que diêm ra châm tẩu, rít một hơi, khói trắng lan nhẹ trong không khí. Ông tôi, mỉm :"Con trai, con cũng sáng sủa đấy, sao lại nghề này? Lười học phải không?"

Nghe ông cụ câu đó, tôi cảm thấy hơi khó chịu, giọng điệu cũng bất giác trở nên cứng nhắc:"Thế thì sao hả bác? Công việc này cũng đâu đến nỗi tệ."

Ông cụ nhả một làn khói, khẽ, giọng điệu có chút chế giễu:"Không tệ chỗ nào? Ngày ngày phải ngồi một chỗ, nguy hiểm thì khỏi phải bàn, mà tiền kiếm chẳng đáng bao nhiêu."

Tôi biết, nghề lái xe buýt như tôi trong mắt người đời chẳng khác gì công việc vất vả, lại không có tương lai. Điều đó như một cái gai trong lòng, cứ chạm đến là đau. Cũng vì cái nghề này mà mấy bà mối từng giới thiệu cho tôi vài người, ai nấy đều chê bai, thoái thác. Nghĩ đến đây, tôi không nén bực bội, gằn giọng đáp:"Bác không đúng rồi! Nếu không có con chạy tuyến này, tối nay mấy người kia chỉ có nước nằm co dưới chân cầu mà ngủ!"

Ông cụ dường như nhận ra thái độ của tôi, chỉ im lặng một hồi, rít thêm một hơi thuốc thật sâu. Lát sau, ông cụ dụi tàn thuốc vào cửa sổ, giọng trầm thấp:"Con trai, sắp tới hồ nước rồi, chạy chậm một chút."

Thực ra không cần ông nhắc, tôi đã bắt đầu giảm tốc độ từ trước. Câu chuyện lão Đường kể trong bữa cơm tôi không khỏi cảnh giác.

Xe chậm rãi lướt qua trạm dừng ở hồ chứa nước. Tôi liếc ra ngoài, chẳng thấy bóng dáng ai. Không muốn dừng lại, tôi nhấn ga chạy thẳng qua, vừa lúc đèn xe chiếu sáng cột mốc chỉ đường về thôn Đường Oa Tử, một cơn lạnh buốt đột ngột chạy dọc sống lưng.

Không nhịn , tôi mở miệng hỏi:"Bác ơi, đồng nghiệp con kể, trước đây hồ này từng xảy ra tai nạn, đúng không ạ?"

Ông cụ dường như đã đoán trước câu hỏi của tôi, không ngẩng đầu, chỉ khẽ gật, chậm rãi:"Ừ, tai nạn thật đấy. Trước kia, có một tài xế chở người, cả xe lao xuống hồ."

Lời kể của ông cụ khớp với những gì lão Đường đã , chẳng hiểu sao, qua giọng già nua này, mọi thứ nghe lại đáng sợ hơn nhiều. Tôi nuốt khan, cố gắng giữ bình tĩnh, tiếp tục hỏi:"Sao lại như hả bác? Con đường này rộng rãi, xe cộ thưa thớt, có gì đâu mà tai nạn?"

Ông cụ ngẩng đầu, thẳng vào mắt tôi, buông một câu chậm rãi:"Gặp ma."

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...