Mấy hôm sau, trung tâm giám định thân nhân gọi điện thoại cho tôi rằng có báo cáo rồi.
Giây phút cầm báo cáo ở trong tay, trái tim tôi vẫn không có chút gợn sóng.
Dù sao thì tôi đã xem chán video thực chiến của bọn họ ở trong camera giám sát rồi.
Đúng vào lúc tôi chuẩn bị với Thẩm Minh, ấy lại muốn đến nhà bọn tôi ăn cơm.
Hơn nữa trên bàn ăn lại đến việc ấy muốn vượt biên ra nước ngoài.
Tôi thật sự có hơi giật mình rồi, không nhịn mở miệng hỏi ấy: “Anh cả, không phải đã quyết định không đi nữa rồi sao? Sao lại muốn đi rồi?”
Thẩm Minh lộ ra một nụ ngại ngùng, : “Chị dâu em qua hai năm nữa muốn sinh đứa thứ hai, khắp nơi đều cần tiền, bảo ra nước ngoài kiếm một khoản lớn rồi quay về.”
Anh ấy vừa xong, Liễu Diễm liền tiếp lời ấy: “Đúng thế đó, nếu như muốn sinh đứa thứ hai, chắc chắn số tiền ít ỏi của chị không đủ đâu, bây giờ chỉ đành tủi thân cho chồng, đi kiếm nhiều tiền hơn một chút rồi.”
Thẩm Mặc cũng đồng ý: “Chị dâu đúng, bản thân việc kiếm tiền chính là việc của đàn ông, huống chi trai là người có trách nhiệm như , chắc chắn không nỡ để tương lai vợ con chịu khổ.”
Hai người họ một câu tôi một câu, thế là là ép Thẩm Minh tức chết mà!
Sinh đứa thứ hai?
Đó là Thẩm Minh và Liễu Diễm sinh, Thẩm Minh tiếp tục giúp bọn họ nuôi đứa thứ hai chứ gì!
Tôi thật sự sắp bị tức chết rồi, đồng đội Thẩm Minh này đúng là quá ngu ngốc rồi, kéo không nổi.
Nếu tôi còn không sự thật với ấy, ấy sắp chết thật rồi.
Vậy thì tôi sẽ để ấy cũng tận mắt thấy hiện trường ngoại của bọn họ!
17
Có camera giám sát, tôi nắm thời gian và địa điểm bọn họ hẹn hò dễ như trở bàn tay.
Khi bọn họ lái xe ra ngoài, tôi lập tức liên lạc với Thẩm Minh, bảo ấy đến đây một chuyến.
Lúc bắt đầu ấy còn không nguyện, rằng phải chuẩn bị hành lý.
Ngay tức khắc tôi suýt thì bị tức chết rồi, trực tiếp hỏi ấy: “Còn không đến thì vợ sắp chết rồi, có tin hay không?”
Tôi biết điểm yếu của ấy, đó chính là Liễu Diễm là người quan trọng nhất trong lòng ấy.
Quả nhiên, nghe thấy câu này, ấy lập tức đi tới.
Sau khi vào cửa tôi liền hỏi ấy: “Liễu Diễm và đứa nhỏ đâu?”
Thẩm Minh sững sờ, sau đó có chút không vui : “Cô ấy muốn về nhà mẹ đẻ một chuyến, bảo hàng xóm trông Tiểu Lãng một lúc rồi. Nếu không phải em Liễu Diễm sắp chết rồi còn lâu mới qua đây, sao em lại hỏi ngược ? Tôi Nguyệt em đang cái gì?”
Tên ngu ngốc này, lần đầu tiên gọi tên họ của tôi!
Ngữ khí của tôi cũng không tốt nữa, trực tiếp ném điện thoại đến trước mặt ấy, lạnh lùng : “Anh xem trước đi, ngu ngốc!”
Hình như ấy chưa từng thấy tôi mắng ấy như , bỗng chốc sắc mặt cũng trở nên không vui, không nguyện cầm điện thoại lên xem.
Đợi đến khi ấy thấy khung cảnh trong camera giám sát vẫn còn một câu: “Xem cái gì? Không phải là em trai trai chở ấy về nhà mẹ đẻ sao?”
Tôi: “…”
Rốt cuộc trong đầu của người này chứa cái gì ?
Chẳng trách Liễu Diễm có thể ngoại dễ dàng như trở bàn tay.
Tôi không lên tiếng, ấy chỉ đành tiếp tục xem.
Bởi vì khung cảnh trong camera giám sát đã thay đổi rồi, bên trong còn truyền ra giọng của bọn họ.
Liễu Diễm: “Cảng Tây Sơn này không có người lại còn vắng vẻ, quá thích hợp để chúng ta thân mật rồi!”
Bạn thấy sao?