Tuyển Tập Vả Mặt [...] – Chương 4

Tôi vừa dứt lời, bàn tay của Thẩm Mặc run lên, suýt chút nữa thì rơi đũa.

 

Nhìn sắc mặt biến đổi mạnh mẽ của ta, tôi cố ý hỏi: “Làm sao vây? Hình như có nửa năm chúng ta không tụ tập rồi, em các không muốn tụ tập sao?”

 

Thẩm Mặc vội vàng phủ nhận: “Đương nhiên muốn rồi, chỉ là chắc chắn cả đã có thời gian rảnh.”

 

“Vậy em gọi thẳng cho trai xem hỏi trước một chút nhé, có thời gian rảnh thì bảo ấy dẫn chị dâu đến là .” Sau đó không đợi ta trả lời, tôi trực tiếp bấm số điện thoại của Thẩm Minh.

 

Thẩm Minh ở đầu bên kia điện thoại rất dứt khoát liền đồng ý ngày mai đến ăn cơm.

 

Tôi dùng khóe mắt Thẩm Mặc một cái, sắc mặt của ta khó coi giống như ăn phải cứt .

 

Không phải sao, Liễu Diễm sẽ đền cùng, mà là đến cùng với chồng của chị ta, thấy không ăn , chắc chắn không thoải mái rồi.

 

Còn muốn ghen tuông, rất là khó chịu.

 

Ngày hôm nay tôi rất vui vẻ, còn tâm trạng của Thẩm Mặc lại rơi xuống vực thẳm, còn không có cách nào mở miệng ra!

 

7

 

Sáng sớm ngày hôm sau tôi liền đi mua rất nhiều thức ăn, buổi tối còn đặc biệt xuống bếp.

 

Tôi đang vui vẻ nấu nướng trong phòng bếp, còn Thẩm Mặc đứng ngồi không yên trong phòng khách.

 

Đại khái tôi biết là vì sao.

 

Bình thường hai nhà bọn tôi rất ít khi tụ tập ăn uống với nhau, mà ta ngoại với Liễu Diễm, chắc chắn sẽ là gặp mặt ở bên ngoài, tránh né bọn tôi.

 

Nghĩ đến mọi người sắp ăn cơm cùng nhau, chắc chắn tim đập như trống đánh.

 

Đợi sau khi tôi nấu xong một bàn thức ăn, đám Thẩm Minh đến rồi.

 

Thẩm Minh không cao to đẹp trai như Thẩm Mặc, ấy giống như tướng mạo của ấy, vô cùng hiền lành, rắn chắc.

 

Mà Liễu Diễm và tôi cũng hoàn toàn trái ngược nhau, chị ta diêm dúa nhiều vẻ, cả người vô cùng quyến rũ.

 

Chị ta mà nũng nịu, rất ít đàn ông có thể chịu .

 

Bây giờ nghĩ lại, Thẩm Mặc cũng không ngoại lệ, bị chị ta mê hoặc rồi.

 

Lưu Diễm dắt tay một bé trai hai tuổi, tên Thẩm Lãng.

 

Là con trai kiếp trước của Thẩm Mặc và Liễu Diễm.

 

Xem ra hai năm trước bọn họ đã tằng tịu với nhau rồi?

 

Liễu Diễm vừa vào cửa liền va phải ánh mắt của Thẩm Mặc, chị ta rạng rỡ một cái, : “Bé cưng, chào út.”

 

Thẩm Lãng ngọt ngào gọi một tiếng: “Chào út.”

 

Trong nháy mắt, trong mắt của Thẩm Mặc cũng có vui mừng, nóng nảy khi nãy không thấy đau rồi, thay vào đó là nụ khắp mặt.

 

Anh ta vội vã bế thằng bé vào trong lòng thơm rồi lại thơm: “Tiểu Lãng ngoan quá!”

 

Thẩm Minh cũng ngốc nghếch theo.

 

Chỉ có mình tôi thấy cảnh tượng này, cả người giế//t lạnh.

 

Trong lòng không khỏi bực bội hộ Thẩm Minh, quay đầu nghĩ lại, bản thân đâu phải không như , trên đầu cũng xanh mơn mởn giống như ấy.

 

Trên bàn ăn, Thẩm Mặc một mực bế lấy Thẩm Lãng không chịu buông, tự mình đút cơm cho thằng bé, tác thành thạo, giống như không phải lần đầu tiên đút cơm cho trẻ nhỏ.

 

Nhưng rõ ràng ở trước mặt tôi ta chưa từng đút cơm cho trẻ nhỏ.

 

Đây là vụng trộm lén lút đút cơm cho Thẩm Lãng bao nhiêu lần ở bên ngoài rồi ?

 

Bình thường tôi đều tổ trong nhà, đắm chìm viết tiểu thuyết.

 

Thế nên bình thường ta đi đâu, ra ngoài bao lâu, tôi đều không quan tâm.

 

Mà Thẩm Minh đối xử với Liễu Diễm cứ giống như Võ Đại Lang đối xử với Phan Kim Liên , bảo gì nghe nấy, căn bản cũng không quản chị ta.

 

Điều này cho bọn họ điều kiện ngoại thuận lợi biết bao nhiêu.

 

Trong thoáng chốc, Liễu Diễm đột nhiên mở miệng : “Anh em chuẩn bị ra nước ngoài việc rồi.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...