Nói xong thì ta rời đi.
Tôi ngay lập tức kể lại cho ba tôi nghe những chuyện Viên Viên .
Sau khi ba tôi biết chuyện thì ông ấy lập tức tìm luật sư. Qua sự chỉ dẫn của luật sư thì tôi mới biết rằng quả nhiên bản hợp đồng lúc đầu có sơ hở, nếu không phát hiện thì rất có thể ba tôi phải tiếp tục rót tiền vô ích vào dự án này.
Tuy nhiên, bây giờ biết rồi nên chúng tôi đã tìm cách xử lý trước.
Luật sư của ba tôi đã đến và trực tiếp tìm ra những thành viên chủ chốt của nhóm Lục Tư Vũ.
Mặc dù dự án của họ là thứ rác rưởi, thật sự mã nguồn là do một thành viên chủ chốt tạo ra... Chỉ cần những thành viên chủ chốt này đồng ý giở quẻ, cho dù Lục Tư Vũ có bản lĩnh đầy trời cũng không thể tiếng vang nào.
Không lâu sau, tôi nghe tin Lục Tư Vũ kiện ba tôi.
Không lâu sau đó lại có tin Lục Tư Vũ thua kiện.
Vì Lục Tư Vũ đã lớn vụ kiện này nên ba tôi rất tức giận, dứt khoát kiện Lục Tư Vũ ra tòa và cầu Lục Tư Vũ phải bồi thường thiệt hàng chục triệu cho ba tôi.
Ngay cả Tôn Hổ và Lý Đào, những người luôn ủng hộ Lục Tư Vũ cũng không thoát khỏi vụ kiện. Họ không chỉ phải gánh khoản nợ khổng lồ mà trực tiếp bị đuổi khỏi trường vì nhiều lý do khác nhau.
Lần cuối cùng tôi gặp Lục Tư Vũ là ở lễ tốt nghiệp.
Tôi và các cùng lớp cùng nhau chụp ảnh tốt nghiệp, cố gắng lưu lại kỷ niệm cuối cùng về cuộc sống đại học của mình.
Lục Tư Vũ không cạo râu, lao tới tôi, mắng mỏ và chất vấn tôi.
"Khương Châu, tôi chỉ không mà lại muốn hủy hoại tôi! Đồ đàn bà ác độc!"
"Nói cho tôi biết, muốn tôi cái gì mới chịu buông tha cho tôi!"
"Giấy nhắc nợ của ngân hàng đã gửi đến nhà tôi. Mẹ tôi đã già còn phải trả nợ cho tôi, chẳng lẽ muốn tôi ch*t mới vừa lòng sao?"
Cho đến bây giờ, ta vẫn cảm thấy mọi chuyện ta phải chịu đựng đều là do tôi ra.
Tôi khẩy: "Lục Tư Vũ, vấn đề của bản thân thì hãy tự suy ngẫm đi, muốn tống tiền ba tôi nên giả hợp đồng, nếu không tham lam như thì sẽ xảy ra những chuyện này sao?”
Anh ta vẫn cố chấp không chịu hiểu: "Tôi thì có vấn đề gì, vấn đề của tôi đó là bị dụ dỗ nên phải lòng mà thôi!"
Trước sự vô liêm sỉ của ta, tôi chỉ có thể trợn trừng mắt.
Các cùng lớp nhịn không cũng chế nhạo và mắng ta.
Nhưng còn ta thì sao? Anh ta trách các cùng lớp không hiểu gì cả.
Anh ta tỏ ra vô cùng uất ức mà với tôi: "Tôi hứa sẽ hòa với , có thể dừng lại không!"
Thật sự tôi không nên lời.
Cuối cùng, có người gọi bảo vệ đến lôi ta đi.
Sau khi tốt nghiệp, Lục Tư Vũ cũng đã phiền tôi nhiều lần.
Ngay cả mẹ ta cũng đến công ty của tôi ầm lên.
Bà ta tôi quá ác độc, tôi vì mà quá cố chấp.
Thực sự đúng là mẹ nào con nấy.
Đương nhiên tôi cũng khách sáo với mẹ con họ, Lục Tư Vũ bị đưa thẳng đến đồn cảnh sát vì tội quấy rối và bị giam ở đó mười ngày đến nửa tháng, mẹ của ta cùng bị cưỡng chế nhốt ở nhà nửa tháng.
Cũng trong nửa tháng này, tôi và Kỳ Kỳ đã chọn ra nước ngoài để phát triển sự nghiệp.
Chỉ thỉnh thoảng tôi mới nghe các cùng lớp rằng Lục Tư Vũ mắc chứng cuồng loạn, ai cũng ta vì một thiên kim nhà giàu mới trở nên khổ sở như .
Vô cùng khổ sở.
Anh ta không có xe, không có nhà, không tìm việc , nợ nần chồng chất nên suốt ngày chỉ có thể đào bới thùng rác.
Mẹ ta khuyên ta đừng mơ mộng nữa mà hãy tìm một công việc cố định.
Không phải ta chê mức lương thấp thì là chê công việc nặng nhọc.
Không biết có phải là do ta thường xuyên nghĩ đến sự xa hoa khi ở bên tôi hay không.
Sau này mẹ ta cũng không còn quan tâm đến ta nữa.
Không còn nơi nào để đi nên ta đến gặp Tôn Hổ và Lý Đào để đòi tiền...
Anh ta hai người này đã theo ta hai năm, ăn của ta uống của ta.
Anh ta muốn hai người này dùng tiền để trả ơn ta.
Có thể lúc đầu Tôn Hổ và Lý Đào đã nghĩ đến nghĩa em.
Nhưng sau đó cũng không quan tâm đến tính cao ngạo của ta nữa mà trực tiếp lật mặt với ta.
Kỳ Kỳ hỏi tôi: “Nghe những chuyện này, cậu có vui không?”
Tôi tặc lưỡi lắc đầu: “Đừng mình ghét thêm, bây giờ khi nghĩ đến chuyện mình từng qua lại với loại người này thì mình chỉ muốn ọe.”
Sau đó Kỳ Kỳ trở về Trung Quốc và trở thành một luật sư nổi tiếng.
Còn tôi thì thuận lợi gia nhập vào tập đoàn của ba tôi.
Thỉnh thoảng, khi đang ngồi trên chiếc Rolls-Royce thì tôi có thấy một người đàn ông đang lục thùng rác ngoài cửa xe... Anh ta trông rất giống Lục Tư Vũ.
"Em đang gì thế?"
Chồng sắp cưới của tôi nhẹ nhàng hỏi.
Tôi vào đôi mắt sáng như sao của ấy và : “Không có gì đâu,vừa về nước nên cảm thấy có nhiều sự thay đổi quá.”
Anh ấy choàng tay qua vai tôi và nhẹ nhàng : "Anh còn tưởng bảo bối của đã thấy một chàng đẹp trai nào đó và bị thu hút rồi chứ."
Tôi sờ mũi ấy: “Làm gì có, người đẹp trai nhất đã ở bên cạnh em rồi.”
Anh ấy mỉm dịu dàng và hôn lên trán tôi: “Anh em, bảo bối.”
"Em cũng ."
Cuối cùng sau khi trải qua rất nhiều chuyện thì mới để tôi nhận ra chồng sắp cưới đang ở bên cạnh tôi dịu dàng và ưu tú đến mức nào.
Chúc mọi trên thế giới đều có hạnh phúc cho riêng mình.
(Hết)
Bạn thấy sao?