Anh ta rằng thà bồi thường cho tôi thêm một ít tiền còn hơn là cúi thấp cái đầu đắt giá của mình để xin lỗi tôi.
Cảnh sát hỏi ý kiến của Kỳ Kỳ.
Kỳ Kỳ cuối cùng cũng : “Bồi thường để giải quyết chuyện này cũng không phải là không thể, chỉ là tôi không biết ta có thể bồi thường bao nhiêu thôi.”
8.
Đầu tiên Kỳ Kỳ lấy giấy nợ của đồng hồ ra.
Sau đó, tôi lấy danh sách chi phí chăm sóc da hàng ngày ra, khóa học múa ba lê cá nhân, khóa học đấu kiếm, học cưỡi ngựa và một loạt khóa học khác.
Cuối cùng là chi phí điều trị và chi phí chăm sóc trị liệu kèm theo của bệnh viện tư nơi tôi đang điều trị.
“Tôi không biết khi nào có thể bồi thường cho một trăm ngàn tệ này, hiện tại chi phí y tế mà Châu Châu bắt đầu điều trị là ba trăm ngàn tệ… còn có chi phí cho lớp nâng cao của Châu Châu tính dựa trên mỗi giờ là một ngàn tệ.
Tổng cộng là mấy trăm ngàn, chi phí chăm sóc da và thẩm mỹ viện cũng hơn một triệu. Anh có thể bồi thường thiệt tinh thần cho Châu Châu của chúng tôi bao nhiêu ... À đúng rồi, rằng không muốn xin lỗi mà muốn bồi thường cho Châu Châu nhiều hơn, để tôi xem lời xin lỗi của đáng giá bao nhiêu, mười tệ, một trăm tệ, một nghìn tệ, hay là có thể đưa ra một ngàn tệ, một trăm ngàn tệ..."
Lời của Châu Châu khiến Lục Tư Vũ tức giận.
Anh ta trực tiếp đứng dậy: "Cô muốn tống tiền tôi! Khóe mắt của ta chỉ trầy xước một chút, chảy ra mấy giọt máu! Cô ta nào có quý giá như !"
Đúng rồi.
Trong lòng Lục Tư Vũ thì tôi không khác gì một quán ăn bên lề đường.
Nhưng trong mắt Kỳ Kỳ và ba mẹ tôi, tôi rất quý giá!
Từ nhỏ tôi đã thương chiều chuộng chứ tôi không phải là con chó theo đuôi của Lục Tư Vũ.
Thái độ của Kỳ Kỳ rất lạnh lùng, ấy cũng không muốn mấy lời vô nghĩa với Lục Tư Vũ nữa.
Cô ấy : "Nếu không muốn trả tiền cũng không sao, thì xin lỗi đi! Nếu có thể xin lỗi, đừng đến chi phí y tế của Châu Châu mà cũng không cần trả tiền cho chiếc đồng hồ Rolex, cũng như những thiệt về mặt tinh thần nữa.”
Kỳ Kỳ thật là hiểu lòng người.
Cô ấy hiểu rõ điều mà những người như Lục Tư Vu quan tâm nhất chính là lòng tự trọng của bản thân.
Kỳ Kỳ biết tôi không quan tâm đến chút tiền đó, điều tôi quan tâm là thế nào để đè bẹp Lục Tư Vũ, khiến Lục Tư Vũ phải hối hận.
Lục Tư Vũ vẫn không muốn xin lỗi.
Cảnh sát đã cố gắng thuyết phục ta nhiều lần.
Nhưng ta nhất quyết không đồng ý.
Cuối cùng, viên cảnh sát cảm thấy ta quá phiền phức mới : “Nếu đã như thì bao nhiêu tiền buộc phải trả bấy nhiêu tiền, ban đầu chúng tôi đã xem tài sản nào đang đứng tên rồi, nếu tiền mặt không đủ thì chúng tôi sẽ bán đấu giá tài sản của . Nếu tài sản của không đủ thì chúng tôi sẽ đi đến gặp ba mẹ để xem họ có quan tâm đến chuyện này không, nếu ba mẹ không quan tâm đến việc này, thì chúng tôi chỉ có thể liệt vào thành phần nợ xấu. Trong tương lai thì đi tàu cao tốc hay máy bay cũng không thể chứ đừng đến việc kinh doanh hay những chuyện liên quan đến vay tín dụng… Có lẽ cũng sẽ ghi thêm một câu vào bằng tốt nghiệp của mình: “Người này nợ xấu,các đơn vị tuyển dụng hãy ý đến lao này."
Bạn thấy sao?