Tôi thật sự cảm thấy rất buồn .
Mặt mũi của ta có từ đâu hả!
Thấy sự việc không theo kế hoạch của ta, thế này là thẹn quá hóa giận rồi?
Tôi ngẩng đầu ta một cái, hỏi: “Anh có ý gì thế? Là em bảo vượt đèn đỏ sao?”
Thẩm Mặc bị tôi hỏi như , nhất thời cũng ý thức bản thân không đúng.
Anh ta nhanh chóng xin lỗi tôi: “Xin lỗi, khi nãy trong nhóm công việc có tin nhắn gửi đến, đọc đến mức xuất thần rồi, không biết vẫn chưa đến đèn xanh.”
Tôi không tiếp.
Vì để che giấu sự chột dạ của ta, ta vẫn dẫn tôi đến trung tâm thương mại, chẳng qua vẫn luôn không tập trung, lúc nào cũng xem điện thoại.
Tôi biết kế hoạch của ta hỏng rồi, chắc chắn rất muốn lập tức liên lạc với Liễu Diễm, than phiền với chị ta.
Tôi cố dẫn theo ta điên cuồng đi dạo khắp trung tâm thương mại, không hề cho ta cơ hội gọi điện thoại.
Trong lúc đó tôi còn một mực mua quần áo và túi xách, lập tức quét sạch tiền trong thẻ của ta.
Mặt ta cũng đen đi rồi.
Còn trong lòng tôi lại vui vẻ đến mức nở hoa.
Không những tôi không chết không tàn phế, còn tiêu nhiều tiền của ta như , không biết trong lòng ta bực bội đến đâu nhỉ?
Khi ăn cơm trưa ở nhà hàng, cuối cùng tôi cũng cho ta một cơ hội: “Chồng ơi, em có hơi khát nước, có thể đi mua cho em một ly nước ép trái cây không?”
Anh ta vui mừng, lập tức đứng lên liền đi ra ngoài tiệm, còn luôn quay đầu tôi.
Đợi đến khi không thấy nữa, tôi cũng đứng lên đi theo phía sau ta.
5
Chỉ thấy sau khi ta vào trong tiệm trà sữa gọi cho tôi một cốc trà sữa liền ra đến hành lang trung tâm thương mại.
Đợi đến khi tôi đến gần cửa liền nghe thấy ta chuyện ở trong đó, giọng điệu cực kỳ tức giận: “Cô ta không bị đâm, con mẹ nó suýt nữa bị đâm chết rồi!”
“Ừm, ta cứ đứng nguyên tại chỗ không cử , cũng ngu người rồi!”
“Đúng thật là, kế hoạch này ủ mưu rất lâu mới tìm tài xế đồng ý, còn tốn 2 vạn tệ nữa!”
“Mắt thấy hai vạn tệ sắp trôi theo dòng nước rồi, ta vẫn còn sống, đúng là bị tức chết mà.”
“Khi nãy ta lại ở trong trung tâm thương mại điên cuồng tiêu rất nhiều tiền của , đúng là xôi hỏng bỏng không!”
“Vậy chỉ đành sau này tiếp tục xem có còn cơ hội nào hay không thôi.”
“Ừm, chỉ cần thành công rồi thì tài sản của ta đều là của chúng mình rồi.”
“Được, có cơ hội lại gọi điện thoại cho em, chăm sóc tốt cho con trai.”
“Ừm, ngoan, biết là ngoan ngoan nhất mà.”
….
Đúng là rất đê tiện mà….
Nghe thấy ta sắp cúp máy rồi, tôi vội vàng xoay người đi vệ sinh.
Đợi đến khi tôi trở về nhà hàng, ta đã ngồi trên vị trí rồi.
Thấy tôi từ bên ngoài bước vào, trong mắt ta thoáng qua vẻ hốt hoảng, hỏi tôi: “Vợ ơi, em đi đâu thế?”
Tôi rút một tờ giấy lau tay: “Em chỉ đi vệ sinh một lát, sao ? Lo lắng cho em như sao?”
6
Tôi rất ít khi những lời mập mờ như , ta biến sắp, suýt chút nữa thì không kịp phản ứng lại.
Chỉ có thể lúng túng.
Tôi móc điện thoại ra với ta: “Ấy, rất lâu rồi không gọi cả chị dâu cả đến nhà chúng ta ăn cơm rồi, em gọi điện thoại cho chị dâu cả bảo chị đến nhà chúng ta ăn cơm nhé.”
Bạn thấy sao?