Nếu không, có trời mới biết tôi sẽ phải chịu bao nhiêu bất công nữa.
"Cậu có biết rằng đơn đăng ký cơ sở dự án của Lục Tư Vũ đã bị nhà trường từ chối nên việc đầu tư vào dự án của ta đã bị dừng lại, Lục Tư Vũ đã đến Văn phòng Giáo vụ ầm lên vì chuyện này không."
Tôi giật mình, tôi đã quên mất sự việc này rồi.
"Sợ rằng bây giờ Lục Tư Vũ mới biết là có cậu nhúng một tay giúp đỡ trong hạng mục này của ta rồi, nếu bây giờ cậu không giúp ta thì ta ngã ngựa thật rồi.”
Kỳ Kỳ vào tai tôi lòng tôi lại thấy bình yên hơn tôi tưởng tượng.
“Không biết ta có hối hận khi không đối xử với cậu tốt hơn không, hối hận cũng vô ích thôi, cậu đã không thích ta nữa rồi! Những người như ta nghĩ rằng nếu người khác thích thì ta có thể bất cứ điều gì ta muốn, ta lại không nghĩ đến việc giữ chặt lấy người thật lòng thích ta.”
Kỳ Kỳ đúng.
Trước đây Lục Tư Vũ đã đối xử với tôi như , chỉ vì tôi thích ta.
Bây giờ tôi không thích ta nữa, trong mắt tôi thì ta chỉ như một cái cây hay ngọn cỏ mà thôi.
Sau giờ học, tôi và Kỳ Kỳ định đi mua sắm.
Khi chúng tôi bước ra khỏi tòa giảng đường, chúng tôi thấy Lục Tư Vũ đang đứng trước chiếc Ferrari của tôi với vẻ mặt thờ ơ.
Kỳ Kỳ kinh ngạc : "Anh ta đang gì ? Muốn ăn vạ à?"
Tôi lắc đầu rồi sau đó cùng Kỳ Kỳ đi thẳng đến chỗ của Lục Tư Vũ .
Khi tôi chuẩn bị lên xe, Lục Tư Vũ miễn cưỡng bước đến gần tôi rồi : "Đủ rồi."
Tôi cau mày ta.
Anh ta : "Đã ba tháng rồi, em biết đấy, sự kiên nhẫn của có giới hạn, nếu cứ tiếp tục như thì chúng ta sẽ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc chia tay."
Hửm...chia tay?
Chẳng phải tôi và ta đã chia tay lâu rồi sao?
Tôi cúi đầu suy nghĩ, chợt nhớ ra trong khoảng thời gian này dường như Lục Tư Vũ vẫn chưa nhận tín hiệu chia tay chính thức từ tôi.
Cho nên tôi mới : "Vậy chia tay đi."
Sau đó, tôi và Kỳ Kỳ chuẩn bị lên xe.
Nhưng ta đã đứng chặn trước cửa xe của chúng tôi.
"Khương Châu, đừng thấy tôi cho em lối thoát mà em lại không biết nhượng bộ, em cố ý cầu nhà trường từ chối dự án của chúng tôi, em cố ý cầu ba của em rút vốn đầu tư của dự án, không phải em chỉ muốn tôi đến cầu xin em sao? Bây giờ tôi đến rồi, em cũng nên biết điều đi, đừng có quá đáng nữa.”
Tôi nhếch môi mỉa mai.
Trong một khoảnh khắc tôi không biết bắt đầu từ đâu.
Thay vào đó, Kỳ Kỳ là người thay tôi.
“Lục Tư Vũ, cho rõ ràng nhé, là nhà trường không hề thích cái dự án dở hơi của ! Chính Châu Châu là người không nghĩ ngợi gì mà giúp cho ! Bây giờ Châu Châu không muốn giúp nữa thì nhà trường chỉ theo quy định thôi, ba năm nay chi hàng chục triệu cho cái dự án này của , một xu tiền lãi cũng không thu về , đi ra ngoài hỏi thử xem có doanh nhân nào chấp nhận tiêu tiền cho cái dự án rách nát của không? Ba của Châu Châu không cầu trả tiền bồi thường thiệt hợp đồng đã xem như ân đức với lắm rồi, đừng có mà không biết xấu hổ.
Bị Kỳ Kỳ vả mặt, vẻ mặt của Lục Tư Vũ tái xanh.
Anh ta nghiến răng nghiến lợi tôi: “Khương Châu, em tự mình đi!”
Bạn thấy sao?