Anh ta đem những món quà tôi tặng cho ta đi tặng lại cho của mình.
Khi tôi đưa ta đến giới thiệu với ba mẹ mình thì ta tôi lấy thân phận nhà giàu để áp lực cho ta.
Sau đó tôi mới không cam tâm nguyện mà nhận lấy nguồn hỗ trợ tài chính của ba mẹ tôi.
Tôi đã chủ nộp đơn xin gia nhập dự án của ta, ở trước mặt rất nhiều người mà ta đã chế nhạo tôi, tôi là thiên kim đại tiểu thư, có đến đây thì cũng chỉ loạn.
Nhưng mỗi lần có tiệc xã giao, tiệc rượu thì ta đều dẫn tôi đi cùng để tôi trả tiền cho ta, thanh toán hóa đơn cho ta.
Mới lần trước, tôi đã phải trả hơn một vạn tệ cho bữa tiệc cừu nguyên con để tổ chức sinh nhật cho ta đấy.
Nhưng may mà tôi chỉ tiêu có một vạn tệ.
Nếu như tôi không nghe thấy cuộc trò chuyện giữa Lục Tư Vũ và bè của ta ngày hôm đó thì ban đầu tôi còn có ý định tặng cho Lục Tư Vũ một chiếc Ferrari.
Anh ta từng phàn nàn trước mặt tôi rằng ta luôn phải bắt taxi mối khi đi ra ngoài bàn chuyện ăn, chuyện này khiến ta rất mất mặt.
Tôi đã hỏi ta thích chiếc xe nào.
Anh ta thản nhiên trả lời “Ferrari” rất tốt, tối hôm đó tôi đã nhờ của mình đặt mua.
Chiếc xe đó cũng là mẫu xe phiên bản giới hạn toàn cầu.
Giờ thì hay rồi, bản thân tôi đang lái chiếc Ferrari này.
Khi tôi lái xe đến trường, không biết rằng đã thu hút biết bao nhiêu sự ý đâu.
Khi người thân nhất của tôi là Kỳ Kỳ bước xuống xe, cậu ấy đã nhỏ vào tai tôi: “Châu Châu, đây mới là bộ dạng thiên kim đại tiểu thư nên có có đúng không? Trước đây chúng mình đều nghĩ cậu bị tên Lục Tư Vũ đó lừa rồi, chúng mình còn định tìm một bà đồng về đuổi tà ma cho cậu nữa.”
Tôi mỉm với cậu ấy rồi : “Đừng lo, mình sẽ không biến thành bộ dạng đó nữa đâu.”
Lúc đang thì tôi thấy Lục Tư Vũ và đám của ta đang đi về phía chúng tôi.
Tôi họ Lục Tư Vũ thậm chí còn không thèm tôi.
Lúc đi ngang qua chúng tôi.
Bạn bè của ta trêu chọc: “Xe mà cậu đang chạy có phải là định tặng cho cậu dùng không? Tôi nhớ trước đây cậu từng cậu rất muốn mua một chiếc Ferrari.”
Lục Tư Vũ liếc chiếc Ferrari đậu trước tòa giảng đường rồi hừ lạnh: “Tặng cho tôi à, tôi cũng lười lái.”
Bạn của ta : “Cậu quá đáng rồi đấy, còn muốn kêu đại tiểu thư người ta tài xế cho cậu à?”
Lục Tư Vũ ngẩng đầu lên, vẻ mặt đầy đắc ý.
Sau đó là một tràng phát ra từ đám người đó.
Kỳ Kỳ quay đầu đám người đi dần xa ở phía sau rồi tặc lưỡi hai lần.
“Mình đã từng gặp qua nhiều người không biết xấu hổ chưa bao giờ gặp ai vô liêm sỉ như đấy, may mà bây giờ cậu không còn thích Lục Tư Vũ nữa, nếu không mình sẽ tuyệt giao với cậu.”
Tôi lắc đầu lãnh đạm : “Chỉ là tên hề mà thôi, mặc kệ ta, chúng ta đi thôi.”
3.
Tháng thứ hai cắt đứt liên lạc với Lục Tư Vũ.
Tôi đã lấy lại khí phách và sự kiêu ngạo vốn có của tôi.
Tôi cũng quay trở lại vòng tròn vốn thuộc về tôi.
Càng ở trong một môi trường lịch thiệp, hài hòa thì tôi càng cảm thấy mình đã sống như một kẻ ngốc trong suốt hai năm qua.
Lục Tư Vũ có một câu rằng tôi trông quá giàu có, nên tôi đã thay đổi toàn bộ quần áo có thương hiệu lớn mà tôi mặc bằng những thứ quần áo bán đầy ngoài đường, kết quả tôi bị dị ứng nổi mẩn đỏ khắp người, da cũng bị trầy xước và để lại nhiều vết sẹo.
Khi Lục Tư Vũ rằng ta không thích bè của tôi thì tôi đã tránh xa họ, thay vào đó tôi cố gắng phục vụ bè của ta bằng cách tiêu tiền và tặng quà cho họ, cuối cùng họ lại nhạo tôi và mắng tôi là con chó thích đeo bám người.
May mắn thay, tôi đã tỉnh ngộ kịp thời.
Bạn thấy sao?