Rõ ràng là ấy biết tôi bị dị ứng với thịt cừu, vào đúng ngày sinh nhật, vẫn chuẩn bị một bữa tiệc thịt cừu thịnh soạn.
Tôi vừa vui vẻ chuyện với , vừa uống thuốc chống dị ứng.
Nhưng sau khi thanh toán xong và quay trở lại, tôi nghe thấy với bè:
“Mấy cậu tin không? Chỉ cần tôi bảo Khương Châu ăn c*t, ấy cũng sẽ đồng ý. Mấy chuyện dị ứng nhỏ nhặt này có đáng gì?”
Tim tôi hẫng đi một nhịp.
Anh tiếp: “Nếu Viên Viên không từ chối tôi, thì ta sao mà với tới tôi chứ?”
1.
Tôi đứng trước cửa sảnh tiệc, xuống những nốt phát ban đỏ trên cánh tay vì dị ứng, chỉ cảm thấy buồn .
Đó chính là người đàn ông mà tôi đã bằng cả trái tim mình.
“Khương... Khương Châu…”
Trong sảnh tiệc vang lên tiếng cảnh báo, tất cả mọi người đều quay đầu ra phía cửa.
Khóe miệng tôi khẽ giật, sau đó tôi quay lưng bước đi.
Nhưng những lời bàn tán sau lưng tôi vẫn không dừng lại.
“Luc Tư Vũ, sao không đuổi theo ấy? Bạn đang tức giận kìa.”
Nhưng Lục Tư Vũ chỉ nhạt: “Sao phải đuổi theo ấy? Vài hôm nữa ấy sẽ quay lại bám lấy tôi thôi.”
“Là Khương Châu, ta không thể rời xa tôi.”
Rồi lại là những tiếng vang lên.
Bước chân tôi càng lúc càng nhanh, tôi chỉ muốn rời khỏi đây càng sớm càng tốt.
Tôi về đến nhà.
Bố mẹ tôi nhận ra ngay rằng tâm trạng tôi không ổn.
Vì , họ đã đặc biệt đến để an ủi tôi.
Tôi cố giữ cho cảm của mình ổn định, bình tĩnh họ: “Con và Lục Tư Vũ chia tay rồi, bố không cần phải tiếp tục nỗ lực giúp ta với cái dự án hỏng đó nữa đâu.”
Rõ ràng là bố tôi hơi bị sốc.
Tôi quay sang với mẹ: “Mẹ cũng không cần vì con và ta mà giúp ấy luồn lách để vào dự án trường học nữa, trường học hoàn toàn có thể phân rõ công tư.”
Mẹ tròn mắt tôi, rồi quay sang bố.
Một lúc sau, cả hai mới lấy lại bình tĩnh.
“Con đã hiểu chuyện rồi, con đã trưởng thành.”
Nói xong, mắt họ bắt đầu đỏ hoe.
Tôi có thể cảm nhận rằng suốt hai năm tôi ở bên Luc Tư Vũ, bố mẹ tôi đã rất lo lắng.
Để thể hiện quyết tâm của mình, tôi nghiêm túc với bố mẹ: “Từ bây giờ, con và Lục Tư Vũ sẽ không còn bất cứ mối liên hệ nào nữa, hãy tin con.”
Bố mẹ nắm chặt tay tôi, dù vẫn trông rất lo lắng: “Dù con quyết định thế nào, chúng ta cũng sẽ luôn ủng hộ con.”
“Cảm ơn bố mẹ.”
2
Vài ngày sau.
Tôi không liên lạc với Lục Tư Vũ.
Tôi vừa mới nhận ra rằng không có Lục Tư Vũ…
Tôi có rất nhiều thời gian rảnh rỗi.
Tôi có thể đi xem phim, uống trà chiều cùng những người thân thiết, đi mua sắm, tận hưởng rất nhiều khoảnh khắc vui vẻ.
Thay vì dành thời gian vô ích để chờ đợi ta, hoặc tự trách mình và cảm thấy tội lỗi.
Trước đây, tôi thường cùng Luc Tư Vũ ăn tối, xem phim, uống trà chiều.
Nhưng lần nào ta hẹn tôi, ta cũng đến trễ, nhiều khi bắt tôi phải đợi hai, ba tiếng đồng hồ…
Mỗi lần đến trễ, ta đều bịa một cái cớ nào đó.
Chẳng hạn như phải giúp việc gì đó, vì dự án cần ta kiểm tra, hay vì ta ngủ quên.
Dù sao thì trong thế giới của ta, mọi thứ đều quan trọng hơn tôi nhiều.
Tôi luôn là thứ xếp ở vị trí cuối cùng.
Cũng có đôi lúc tôi nổi giận.
Anh ta sẽ : “Lúc đầu khi em theo đuổi , lẽ ra em nên biết rằng là người như chứ, bây giờ em hối hận khi ở bên rồi à? Vậy thì chia tay đi.”
Rất nhiều lần ta hăm dọa chia tay…
Nhưng tôi lại bị ta thao túng hết lần này đến lần khác.
Tôi tặng cho ta những món quà xa hoa đắt tiền thì ta tôi khinh thường ta, nghĩ ta nghèo.
Bạn thấy sao?