Tiêu Nam Nam lẩm bẩm, giọng điệu đầy tự tin.
Tôi nhạt, dịu dàng : “Vậy bây giờ có thể dựa vào gì để lên ngôi đây? Bây giờ, đứa con mới lợi thế lớn nhất của , không có con thì tất cả những gì theo đuổi đều sẽ tan biến thành nước ngay.”
Tiêu Nam Nam rất sốt ruột, bực bội : “Nhưng bây giờ tôi không thể mang thai!”
“Bình tĩnh, luôn có cách, hiện tại người nhà họ Trần chỉ cần bụng to lên, hơn nữa còn phải nhanh một chút.”
Nói đến mức này rồi, tôi tin rằng Tiêu Nam Nam sẽ sớm có tin vui.
Quả nhiên, hơn một tháng sau, Tiêu Nam Nam vui mừng với tôi rằng ta đã mang thai.
11
Rất nhanh, Trần Thi Minh và bố mẹ ta cũng biết.
Trong nhà đột nhiên tràn đầy không khí vui mừng, nụ trên mặt bố mẹ chồng không hề tắt.
Tất nhiên, mỗi khi thấy tôi, sắc mặt họ lập tức thay đổi từ sáng sủa sang tối sầm.
Còn Trần Thi Minh hầu như không về nhà nữa.
Không sao cả, hiện tại tôi đã nắm trong tay đầy đủ bằng chứng cần thiết, chỉ đợi Trần Thi Minh tìm đến tôi.
Không ngoài dự đoán, dưới áp lực từ bố mẹ và tiếng khóc nháo của Tiêu Nam Nam, Trần Thi Minh nhanh chóng tìm đến tôi để rõ mọi chuyện.
“Thanh Ngôn, chúng ta ly hôn đi.”
Trần Thi Minh lời này với vẻ mặt đầy đề phòng tôi, như sợ rằng tôi sẽ mất kiểm soát và phát điên.
Tôi hiểu ra, bình tĩnh : “Vậy chúng ta bàn về việc phân chia tài sản đi.”
Trần Thi Minh vô cùng kinh ngạc, khó tin hỏi: “Cô gì?”
“Đã muốn ly hôn, thì cũng phải chia tài sản chứ, chẳng lẽ để tôi phí phạm bao nhiêu thời gian và công sức, rồi rời đi mà không mang theo gì sao?”
Tôi hơi châm biếm với ta.
Không ngờ Trần Thi Minh lại tỏ vẻ đau lòng, hỏi tôi: “Thanh Ngôn, lúc này chỉ quan tâm đến tài sản thôi sao? Trước đây đâu phải là người vụ lợi như thế này đâu chứ, thực sự không còn là của trước kia nữa rồi.”
Tôi đã chán chường đến mức không muốn tranh cãi với ta, bực bội : “Ít nhảm đi, nếu không muốn chuyện với tôi, có thể chuyện với luật sư của tôi.”
Nói xong tôi định rời đi.
“Cố Thanh Ngôn! Nếu đã tuyệt như , thì tôi cũng chỉ có thể thật, tôi chỉ có một trăm vạn tiền tiết kiệm, có thể chia cho năm trăm nghìn.”
Tôi quay lại ta, lạnh : “Sao? Số tiền còn lại đều để nuôi nhân à? Hay để dành cho con?”
Trần Thi Minh lập tức biến sắc, rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh: “Cố Thanh Ngôn, đang linh tinh gì ?”
Tôi nhún vai, thờ ơ : “Đừng lo, tôi không cần thừa nhận, trong tay tôi có đủ bằng chứng, đến lúc đó chúng sẽ tự lên tất cả thôi.”
Nói xong, tôi thẳng thừng rời đi, mặc kệ Trần Thi Minh hét lớn sau lưng, không hề dừng lại.
Tình tôi dành cho người đàn ông này đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại sự ghê tởm.
12.
Như dự đoán, Trần Thi Minh kiên quyết rằng mình chỉ có một trăm vạn.
Khi tôi tung ra bằng chứng về việc ta chuyển giao tài sản, ta giận dữ trách móc tôi toan tính, quỷ kế đa đoan.
Sau đó ta còn muốn đánh vào cảm.
Điều đó tôi buồn nôn vô cùng, nên tôi lập tức bảo người đi rải tin đồn về chuyện ta ngoại ở công ty.
Ai cũng biết rằng, trong các loại tin đồn, những vụ bê bối ái là chuyện thích nhất.
Rất nhanh, ngay cả sếp của ta cũng nghe tin đồn này.
Trần Thi Minh dù mặt dày vẫn rất quan tâm đến danh dự.
“Thanh Ngôn, những lời đồn đại ở công ty có phải do ra không?”
Trần Thi Minh đã đến hỏi tội tôi.
“Trần Thi Minh, nếu tiếp tục lãng phí thời gian của tôi, có tin tôi sẽ công khai tất cả bằng chứng, khiến thân bại danh liệt hay không?”
Bạn thấy sao?