6
Trần Thi Minh càng ngày càng thường xuyên không về nhà hơn.
Ba mẹ ta còn tìm mọi cách để giúp ta giấu diếm.
“Thanh Ngôn, đã mấy giờ rồi mà còn chưa đi mua đồ ăn, không biết ba mình bị đau dạ dày à? Không thể để đói bụng , sao càng ngày càng không hiểu chuyện ?”
Mẹ chồng đẩy cửa phòng tôi, giận dữ trách mắng tôi.
Họ ngày càng đối xử tệ bạc với tôi hơn.
Sau lần tôi đập đồ, họ còn lén gặp Tiêu Nam Nam vài lần, trò chuyện rất vui vẻ.
Để chăm sóc tốt cho gia đình này, tôi đã tìm hiểu kỹ thói quen và sở thích của họ.
Giờ nghĩ lại, tôi thấy mình ngu ngốc đến mức không khác gì đi hái rau dại.
Nhưng điều này không phải hoàn toàn vô ích, dù sao bây giờ tôi có thể truyền đạt hết cho Tiêu Nam Nam.
Tôi không thể tiếp tục hầu hạ gia đình này nữa, Tiêu Nam Nam lại hăm hở muốn .
Tiêu Nam Nam cũng rất sốt sắng, chỉ mới gặp vài lần mà đã khiến ba mẹ Trần Thi Minh rất hài lòng.
Còn tôi ngày càng lạnh lùng và thất thường, tự nhiên trở nên lép vế hơn.
Đối diện với lời trách móc của mẹ chồng, tôi thẳng: “Tôi không muốn ăn, ai muốn ăn thì tự mà đi.”
Mẹ chồng tức giận: “Cố Thanh Ngôn, có ý gì ? Cả ngày ăn không ngồi rồi hưởng tiền của con trai tôi, còn dám cao? Thứ vô ơn bất nghĩa, giỏi thì sinh cho tôi một đứa cháu trai đi! Tôi nuôi gà còn đẻ hai quả trứng, còn ? Chẳng khác gì loài vật, nhục nhã không?”
Đối diện với những lời sỉ nhục này, tôi thực sự tức giận.
Thỏ cùng đường còn cắn người, bà già này còn mắng tôi không bằng loài vật.
Vì thế tôi đứng bật dậy, chạy đến trước mặt bà ta, khi bà ta còn chưa kịp phản ứng gì, tôi đã cởi dép ra rồi tát bà ta liên tục.
Đúng , lần này tôi lại phát điên rồi.
Lần này tôi không đập đồ, mà đánh người.
7
Khi Trần Thi Minh về đến nhà, tôi đã đánh sưng mặt mẹ chồng.
Ba chồng cố gắng can ngăn, muốn đánh tôi, tôi cũng nhổ khá nhiều tóc của ông ta.
Vì thế khi Trần Thi Minh bước vào nhà, cảnh tượng ta thấy là: hai người già điên cuồng, còn tôi lẻ loi khóc thét lên.
“Minh Minh, con phải ly hôn ngay bây giờ! Đuổi con điên này ra khỏi nhà ngay!”
“Con không biết nó dám đánh mẹ và ba đâu! Nếu con còn coi mẹ là mẹ, thì ly hôn ngay!”
Mẹ chồng vừa khóc vừa lối.
Tôi cũng khóc lóc thất thanh: “Chồng ơi, em sai rồi, đều là lỗi của em, ba mẹ quá đáng quá, mẹ gọi em là gà mái không biết đẻ, còn muốn ly hôn với em, em quá kích nên đã không kìm lòng .”
“Chồng ơi, biết em bình thường rất bình tĩnh mà, chủ yếu là lời mẹ quá khó nghe, em không chịu nổi việc bà muốn chúng ta ly hôn, em không thể sống thiếu …”
“Bây giờ bên ngoài ai cũng biết chúng ta là cặp vợ chồng thương nhau, lần trước em đến buổi tiệc công ty của , sếp còn khen chúng ta là cặp đôi trời sinh, mẹ cứ ly hôn, không chỉ tổn thương em, nếu người ngoài nghe thấy, không biết sẽ đồn đại gì, ảnh hưởng đến thì sao?”
“Chồng ơi, em biết em sai rồi, người già có lúc hồ đồ, em cũng không nên kích …”
Trần Thi Minh mặt mày tái mét nghe tôi , mạch máu trên trán nổi rõ.
“Cố Thanh Ngôn, đúng là đồ xui xẻ mào, bậy bạ gì ? Tôi thấy người hồ đồ nhất là , ngồi không ăn bám, còn dám đánh chúng tôi? Sao không chết đi? Cô chết rồi cũng , ngoài kia có nhiều phụ nữ trẻ đẹp hơn đang chờ con trai tôi! Cô còn mặt mũi…”
“Mẹ!”
Bạn thấy sao?