Tuyển Tập Vả Mặt, [...] – Chương 25

Gia đình ông chủ thì thê thảm hơn nhiều, họ bị cáo buộc giả sổ sách, không chỉ phải nộp một đống tiền , bị buộc dừng kinh doanh, mà còn bị bắt giữ.

 

Giờ thì họ không giữ tài sản, không giữ cả cuộc đời, và con họ cũng không giữ mắt nữa.

 

Tôi chỉ có thể rằng gia đình này đáng bị như , tất cả đều là do họ tội quá nhiều, mọi thứ đều là quả báo.

 

Điều tôi ngạc nhiên nhất là gia đình ông chủ đã ký với tôi một bản thoả thuận hòa giải.

 

Họ mắc quá nhiều tội nên phải cố gắng giảm nhẹ mọi trách nhiệm, chứ không phải họ thực sự tha thứ cho tôi, mà là vì bản thân họ quá bẩn thỉu.

 

Bởi vì nếu họ không đưa ra thỏa thuận hòa giải, thì gia đình tôi cũng không cần phải ký.

 

Quản lý cũng muốn tôi chọn cách hòa giải, vì ông ta cũng dính líu đến vụ giả sổ sách. Thảo nào tôi thấy kỳ lạ, tại sao ông ta luôn giúp ông chủ, hóa ra họ cùng một thuyền.

 

Thực sự mà , ban đầu tôi không muốn ký vào bản thỏa thuận hòa giải, luật sư với tôi rằng không thiệt gì, vì họ sẽ phải chịu tội nặng hơn tôi rất nhiều.

 

Tôi hiện đang chịu tội thương tích nhẹ cho ba người, cố gắng lấy sự tha thứ của đối phương để mong có án treo.

 

Luật sư bảo tôi đừng lo, ông ấy rất trách nhiệm khi rằng ngay cả khi tôi ký thỏa thuận hòa giải, những người này chắc chắn vẫn sẽ ngồi tù, vì số tiền mà họ liên quan là rất lớn.

 

Tôi miễn cưỡng ký vào bản thỏa thuận, tiếc là dù có sự tha thứ của nạn nhân, tôi vẫn không hưởng án treo, mà bị tuyên án một năm tù giam.

 

Những ngày trong trại giam thật khó chịu, tôi đã phải chịu đựng rất lâu mới hết một năm.

 

Ra tù, vợ tôi dẫn Nặc Nặc đến đón. Vừa thấy tôi, Nặc Nặc lao tới ôm chầm lấy tôi.

 

Con bé vui mừng gọi tôi là ba, còn tôi ôm lấy nó, kỹ vết sẹo trên mặt nó, nhận ra rằng chúng đã xử lý rất nhẹ nhàng, nếu không kỹ thì hầu như không thấy gì.

 

Tôi vuốt ve khuôn mặt con bé, nhẹ nhàng : “Con , ba đã ra rồi.”

 

Nặc Nặc ôm cổ tôi, chu môi khóc : “Ba ơi, con nhớ ba lắm. Tất cả là tại con, biết lúc đó con đã không ầm lên rồi.”

 

Tôi bật , véo má con bé : “Không sao, ba thấy trong lòng rất thoải mái mà.”

 

Tôi lên xe, hỏi vợ có biết hình bên ngoài không, vợ tôi rằng ông chủ bị tuyên án 5 năm, bà chủ bị 3 năm.

 

Điều buồn nhất là quản lý, dù chia phần ít nhất, lại hầu hết mọi chuyện, ông ta cũng bị xử 5 năm như ông chủ.

 

Công ty đã sản vì chuyện này, gia đình ông chủ hoàn toàn trắng tay, bán hết những gì có thể mà vẫn không đủ để trả tiền , nên bị xử khá nặng.

 

Còn thằng nhóc con nhà họ, trước đây mọi người cưng chiều, nghe sau khi gia đình sản, nhiều bè cũ cả ngày đánh nó, chỉ để trả đũa những lần bị nó bắt nạt trước đây.

 

Thằng nhóc đó thực sự đã bắt nạt quá nhiều người, giờ thì quả báo đến rồi. Nghe chỉ cần dám đến trường là sẽ bị bắt nằm ra đánh.

 

Thằng nhóc đó đã sợ đến mức không dám đến trường nữa, hình như đã nghỉ học nửa năm rồi.

 

Họ hàng cũng không ai muốn cưu mang nó, vì trước đây nó còn bắt nạt cả con cái trong gia đình, không một ai sẵn lòng giúp đỡ. Thằng nhóc con nhà họ giờ chỉ có thể đi lượm ve chai với ông bà nội bên ngoài.

 

À, nó còn bị mù một bên mắt.

 

Còn bà chủ sau khi nghe tin gia đình lâm vào cảnh như trong tù, đã phát điên, phải đưa vào trại tâm thần, nghe đến đây, tôi cảm thán rằng đúng là "ác giả ác báo." Tôi ngồi trên ghế sau, không ngừng vuốt tóc Nặc Nặc, con bé cũng ngẩng đầu tôi, ngốc nghếch.

 

Vợ tôi bất chợt trách móc: “Con giờ tính rất tệ, ở trường ai mà bắt nạt nó, nó không lý lẽ, chỉ biết đánh trả thật mạnh.”

 

Nặc Nặc ấm ức : “Tụi nó bắt nạt con trước, con phải giống ba, người có cốt khí, không để ai bắt nạt!”

 

Tôi thở dài sâu.

 

Tôi nâng khuôn mặt nhỏ của Nặc Nặc lên, nhẹ nhàng : “Chúng ta sẽ chuyển nhà nhé, đến nơi mới, con sẽ đứa trẻ ngoan, ba cũng sẽ một người cha dịu dàng, biết lẽ phải, không?”

 

Nặc Nặc dụi mặt vào tay tôi, nhẹ nhàng : “Dạ, con nghe lời ba mà!”

 

(Hết)

Vẫn còn mấy truyện đằng sau, qua trang nhé ^^

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...