Đồng nghiệp đáp: "Chúng tôi sợ bà chủ ở đó có thể đánh con bé, nên đã đưa nó đi bằng lối thoát hiểm."
Tôi thở phào nhẹ nhõm, cảm ơn họ. Sau đó tôi kéo bà chủ trở lại phòng họp, nơi có đống mảnh vỡ vừa nãy.
Khi bà chủ thấy những mảnh vỡ đó, bà ta lập tức hiểu tôi định gì. Bà ta không ngừng lắc tay, hoảng sợ : "Đừng mà, đừng!"
Tôi lạnh lùng hỏi: "Vừa nãy bà có hỏi con tôi muốn hay không chưa?"
Tôi nắm lấy tóc bà ta, đè mặt bà ta xuống sàn và bắt đầu kéo mạnh! Phòng họp đầy những tiếng hét thảm thiết của bà chủ. Dần dần vết máu xuất hiện trên sàn. Tôi biết khuôn mặt của bà ta đã bị hủy hoại, thật, dù bà ta có hủy dung, thì khuôn mặt đó vẫn đẹp hơn trái tim của bà ta.
Con người này có một trái tim đen tối, một trái tim của loài thú.
Bà chủ nằm bò ra sàn, vừa khóc vừa gào thét, còn tôi ngồi bên thở dốc, nhẹ nhàng : "Cứ khóc đi, hôm nay tất cả các người đều phải chết. Đã muốn g/iết tôi thì tôi cũng sẽ gi/ết các người."
Bà chủ khóc lóc: "Tôi không có ý định g/iết , tôi chỉ muốn dọa thôi. Tôi sao dám gi/ết người thật !"
Tôi lắc đầu : "Tôi không tin. Tôi biết bà có thể gi/ết tôi, tôi không dám đánh cược."
Bà chủ đã hoàn toàn hoảng loạn, bà ta quỳ xuống trước mặt tôi, liên tục dập đầu, khóc và : "Tôi thực sự sẽ không tìm người gì , xin tha cho chúng tôi. Tôi biết sai rồi, tôi sẽ không dám nữa! Có bao nhiêu người chứng ở đây, tôi xin lỗi , hãy tha cho chúng tôi!"
Lúc này, các đồng nghiệp cũng không thể đứng nữa, từng người bước vào phòng họp, khuyên tôi dừng lại.
Họ với tôi rằng, nếu tôi tiếp tục đánh nữa, tôi sẽ không còn cơ hội gặp lại con mình.
Nhưng tôi không định dừng tay.
Bởi vì tôi không dám đánh cược, tôi gia đình mình, tôi không thể vì một phút mềm lòng mà để gia đình tôi gặp chuyện không may.
Tôi nhặt một cái cốc và đập vỡ nó, rồi nhặt lấy một mảnh vỡ lớn, bước về phía bà chủ. Bà chủ đã sợ đến mức ngã quỵ xuống đất. Lúc này, kế toán của công ty đột nhiên không thể chịu đựng nữa, ấy vội vàng hét lên: "Chờ đã!" rồi quay đầu chạy vào văn phòng của ông chủ, mang ra chiếc máy tính xách tay của ông ta.
Khi thấy chiếc máy tính, mặt bà chủ tái nhợt.
Kế toán ném thẳng máy tính xuống đất, bên trong hoàn toàn rỗng, không có linh kiện gì, chỉ có một cuốn sổ ghi chép tài khoản.
Kế toán cầm lấy cuốn sổ ghi chép, lo lắng với tôi: “Đây là sổ sách của ông chủ, họ luôn giả sổ sách, cuốn này có thể khiến cả ông ta và bà chủ sản và ngồi tù, bây giờ có thể không g/iết họ không?”
Tôi sững sờ, ngơ ngác cuốn sổ.
Kế toán thở dài, với bà chủ: “Chị họ, đừng trách em, tất cả là để cứu mạng chị và ông ấy! Em cũng bị liên lụy mà!”
Tôi lần đầu tiên mới biết rằng kế toán là em họ của bà chủ.
Tôi cầm cuốn sổ mà không kìm , đúng là bất ngờ, có cái này đủ để đẩy cả gia đình họ vào hố sâu rồi.
……
Tôi đã tự thú, Nặc Nặc cũng đã đưa đi điều trị. Bệnh viện báo rằng con bé không sao, vấn đề không nghiêm trọng, chỉ là bị sốc nhiều, cần tư vấn tâm lý.
Còn những vết sẹo kia, có lẽ sẽ tốn không ít tiền để chữa, trẻ con hồi phục nhanh hơn người lớn, bệnh viện sẽ cố gắng cho những vết sẹo không bị lộ ra.
Bạn thấy sao?