10.
Khi tỉnh dậy, tôi đã ở trong một quán nhỏ trong ngõ.
Cô mặc áo sơ mi trắng ngồi ở một bên thấy tôi đã tỉnh, đưa cho tôi một cây kem rồi hỏi: “Có muốn ăn không?”
Vị kem mát lạnh ngọt ngào, mang theo mùi sữa nồng đâm, tôi cắn một miếng, cảm giác cả người đều khá hơn.
Không lâu sau, tự giới thiệu tên Hứa Tiểu Nhiễm này đã dùng một câu tôi sặc chê't.
Nàng : "Diêu Huy chê't rồi.”
Tôi nghẹn ngào nuốt miếng kem kẹt ở cổ họng, ho sù sụ: “Sao ta lại chê't?”
Hứa Tiểu Nhiễm nhún vai: "Hắn ta dùng thuật pháp bị cấm, nếu không thành công thì sẽ bị phản hệ lại.”
Sau đó, từ trong lời kể của Hứa Tiểu Nhiễm, tôi ghép lại càng nhiều chân tướng của câu chuyện này.
Diêu Huy quả thật là trời sinh có mắt âm dương, cũng là hậu duệ của gia tộc huyền học.
Mà Sa Sa, là ánh trăng sáng của ta.
Sau cái chê't của Sa Sa, cậu học sinh trung học Diêu Huy không thể chấp nhận điều này, đã dành tám năm trời chậm rãi bày ra ván cờ này.
Vì lý do này, ta không ngần ngại giê't chê't Hà Nguyệt và Trâu Dung hoàn toàn vô tội, đồng thời chuẩn bị giê't chê't vật chứa vô tội không kém, chính là tôi.
Nợ nghiệp này quá nặng, mệnh cách Diêu Huy căn bản cõng không nổi, cho nên đêm hôm đó, sau khi trận pháp của ta bị hủy đã thất khiếu chảy máu trực tiếp chê't bất đắc dĩ.
Còn nữ nhân viên giao hàng thì...
Dì là mẹ của Sa Sa. Sau cái chê't của con , dì ấy không còn tâm trạng kinh doanh nữa nên bắt đầu đi giao hàng bên ngoài.
Bởi vì thương tâm quá mức, trong một lần giao hàng, dì xảy ra sự cố, bị va chạm rồi trở thành người thực vật.
Cơ thể ở trong bệnh viện, linh hồn lại quanh quẩn trước cửa nhà con , không muốn rời đi.
Dì ấy phát hiện linh hồn con vẫn bị nhốt trong căn phòng này với chồng trước, dì muốn đưa con đi, căn nhà kia đã bị Diêu Huy phép, giữa hai mẹ con cách nhau một kết giới, ngay cả gặp mặt một lần cũng không .
Hứa Tiểu Nhiễm cho tôi biết: "Thật ra, cách nữ nhân viên giao hàng dạy dùng gương là chính xác, nguyên nhân đêm đó không tránh nam quỷ hôn , là bởi vì hướng gương bị ngược.”
“Đáng lẽ gương phải hướng ra ngoài, người phụ nữ kia vốn dĩ là linh hồn, nhận thức của bà ấy trái ngược với người sống cho nên phạm sai lầm, bảo đặt gương vào trong, cũng may trời xui đất khiến, cuối cùng lại cứu mạng chính mình."
“Chuyện xảy ra tiếp theo không liên quan gì đến , Sa Sa và mẹ em ấy đều không muốn .” Hứa Tiểu Nhiễm , “Quý Chiêu đã giải trừ kết giới của căn nhà kia, dẫn độ oan hồn, căn nhà hoàn toàn sạch sẽ, chắc là cũng chả muốn ở nữa.”
“Lần này tránh một kiếp, tất có hậu phúc, sau này việc tốt sống tốt, tiếp tục cuộc sống của đi.”
Hứa Tiểu Nhiễm đưa tôi ra khỏi cửa hàng.
Tôi nheo mắt mặt trời đã lâu không thấy, trong lòng có may mắn đại nạn không chê't, lại có một loại buồn bã mất mát bi thương.
11.
Sau khi Quý Chiêu và Hứa Tiểu Nhiên tiễn Tô Lộ Lộ đi, họ cùng nhau lái xe đến một nơi - bệnh viện thành phố.
Quý Chiêu có chút mệt mỏi, vì Hứa Tiểu Nhiễm lái xe.
Nàng vừa lái vừa hỏi Quý Chiêu: "Xử lý xong hết rồi à?”
“Ừm.” Quý Chiêu nhắm mắt nghỉ ngơi, nhẹ nhàng : “Hối lộ Diêm vương gia hai gói khoai tây chiên vị mới cùng một hộp chocolate nhân rượu, ông ấy đồng ấy sẽ chọn cho Sa Sa một người tốt để đầu thai.”
“Về phần cha Sa Sa, người đàn ông đó đã bán con mình cầu vinh, chính mình nghiện cờ bạc liên lụy người nhà, tôi để lại cho Diêm vương gia một tờ giấy nhỏ, đề nghị nhập súc sinh đạo.”
Hai hồn ma đã chê't từ lâu cuối cùng cũng đi vào vòng luân hồi.
Còn có một cái linh hồn sống, cần xử lý.
Trong phòng bệnh của bệnh viện thành phố, một người phụ nữ lẳng lặng nằm ở đó.
Dì ấy là nữ nhân viên giao hàng.
Bệnh viện xác nhận đã chê't não vẫn còn sót một hơi tàn ở dương gian, có lẽ vì trong lòng còn có chuyện không buông xuống .
Quý Chiêu bước tới.
Hứa Tiểu Nhiễm đứng từ xa, thấy người phụ nữ bất tỉnh đang rơi nước mắt.
Sau đó, linh hồn hoàn toàn tách khỏi thể xác và bước vào vòng luân hồi.
Quý Chiêu đi tới bên cạnh Hứa Tiểu Nhiễm.
Hứa Tiểu Nhiễm nhẹ giọng hỏi hắn: “Anh đã gì với người phụ nữ đó?”
“Tôi chỉ với bà ấy một số sự thật.” Quý Chiêu , “Tôi mình đã gặp con bà ấy, Sa Sa, đó là một rất đáng .”
“Trước khi Sa Sa đi đầu thai, ấy đã nhờ tôi gửi bà ấy một lời nhắn.”
“Sa Sa , ấy không oán hận mẹ, ngược lại, ấy vẫn rất mẹ, cũng biết mẹ ấy.”
“Những năm tháng bị nhốt trong phòng, ấy rất sợ hãi, rồi không sợ nữa.”
“Bởi vì biết mẹ đang ở trong hành lang cùng .”
“Nếu có kiếp sau, ấy nguyện ý lại con của mẹ.”
(Hết)
Bạn thấy sao?