Tuyển Tập Kinh Dị [...] – Chương 64

Tôi chằm chằm vào mắt Diêu Huy, nhẹ giọng :

“Tá thi hoàn hồn (mượn xác hồi sinh), hồi sinh Sa Sa.”

Diêu Huy thẳng vào tôi.

Một lúc lâu sau cũng không lên tiếng.

Sau đấy, ta thấp giọng hỏi: "Làm sao phát hiện ra chuyện này?"

“Rất đơn giản, sau khi biết thông tin về cũ của , tôi đã đi kiểm tra ấy, rồi cực kỳ ngạc nhiên khi phát hiện ra sinh nhật của ấy trùng với mình.”

“Diêu Huy, ấy vốn là vật chứa mà chọn cho Sa Sa đúng không?"

Đúng , sau khi xem sinh nhật cũ của Diêu Huy, tôi đã hiểu ra mọi chuyện.

Cái gọi là đoạt xá, hoặc là Tá Thi Hoàn Hồn, chính là tìm một cơ thể mới vật chứa cho linh hồn người đã khuất.

Diêu Huy đã sớm chọn cơ thể hoa khôi vật chứa cho Sa Sa. Vì lý do này, ta đã cẩn thận vun đắp cảm với hoa khôi trong những năm qua, không ngừng truyền tải các loại tri thức huyền học với hoa khôi, khiến nàng tin vào thuyết quỷ thần.

Nguyên nhân rất đơn giản, Diêu Huy lúc trước đã với tôi, tín nhiệm sẽ ảnh hưởng đến sức mạnh của một người.

Bạn càng sợ ma, ma càng ăn mòn .

Cho nên Tá Thi Hoàn Hồn muốn thành công, cần người bị đoạt xá tin tưởng quỷ thần, càng tin tưởng, linh hồn của người đó lại càng suy yếu, quỷ mới càng dễ dàng cắn nuốt hồn phách, chiếm cứ thân thể của người đấy.

Nhưng để cho một người hiện đại hoàn toàn tin tưởng huyền học là một quá trình gian nan, vì thế Diêu Huy tốn rất nhiều năm, mới có thể bồi dưỡng hoa khôi.

Điều ta không bao giờ ngờ tới là vật chứa sẽ gặp trục trặc vào thời điểm quan trọng, hoa khôi chẩn đoán có khả năng mắc bệnh bạch cầu.

Diêu Huy Sa Sa sâu đậm, Tá Thi Hoàn Hồn khó khăn như thế cũng . Anh ta không bao giờ muốn để Sa Sa hồi sinh trong một cơ thể có thể sớm chê't vì bệnh tật nên đã ngay lập tức vứt bỏ hoa khôi, đi tìm vật chứa mới. 

Đó là lý do tại sao ta nhanh chóng chuyển sang theo đuổi tôi.

Nhưng với tôi, không có cách nào bồi dưỡng từng chút một như hoa khôi.

Thời gian đã trôi qua quá lâu, hồn phách của Sa Sa không thể chống đỡ lâu nữa.

Phải cho linh hồn tôi yếu đi càng sớm càng tốt.

Vì thế……

Anh ta đã giê't hai người cùng nhà của tôi.

“Kẻ giê't người chắc chắn là cha của Sa Sa, con ma nam đó, đã giao dịch với hắn.” Tôi : “Tối hôm đó gương của tôi đã bắt ông ta, nên người mà mỗi đêm tiếp thân mật không phải là Sa Sa mà là cha của em ấy.”

“Cha của Sa Sa thành công khiến Hà Nguyệt và Trâu Dung trúng tà, giê't chê't bọn họ. Mà bọn họ đột tử cũng khiến tôi sợ hãi, bắt đầu hoàn toàn tin tưởng quỷ thần.”

"Vì tặng Chiêu Hồn Phiên cho tôi, bắt đầu để tôi tiến hành nghi thức. Nếu như tôi thật sự theo lời , bảy ngày sau, linh hồn Sa Sa có thể thành công thay thế tôi.”

"Diêu Huy, thật ra có biết không? Tóm lại thì những suy đoán này đều chỉ là suy luận của tôi, cho đến phút cuối cùng, tôi cũng không thể tin suy đoán của mình thực sự chính xác hay không. Bởi vì có quá nhiều tin tức trong này đều đến từ lời của nữ nhân viên giao hàng kia, nếu dì ấy gạt tôi, đời tôi coi như xong."

“Điều khiến tôi chắc chắn rằng mình không sai chính là chiếc gương mang theo.”

“Anh đã sử dụng gương để thu thập linh hồn của người giao hàng, điều đó có nghĩa là gương thực sự có chức năng này. Dì ấy đúng là muốn cứu tôi. Chiếc gương mà dì ấy đưa cho tôi đã giúp tôi thoát khỏi sự chiếm đoạt của ma nam đêm đó.”

“Diêu Huy, bây giờ gì cũng vô ích thôi.”

Tôi tìm thấy một chiếc gương trong tủ và cầm nó trong tay.

“Nếu Sa Sa dám bám vào người tôi, tôi sẽ lấy gương soi em ấy.”

Diêu Huy tôi chằm chằm, hai mắt đỏ ngầu.

Đột nhiên, Diêu Huy rống to lên, những hạt đậu tương và hạt sen bị tôi giấu ở trong chăn đột nhiên lăn ra, ở trên mặt đất hình thành pháp trận quỷ dị.

Diêu Huy : "Tô Lộ Lộ, đi chôn cùng Sa Sa đi.”

Cùng với nụ quái dị của hắn, tôi đột nhiên cảm thấy hai bên thái dương đau nhức, toàn thân choáng váng.

Ngay khi tôi sắp bất tỉnh, một giọng nhỏ nhẹ tụng kinh đột nhiên vang lên từ ngoài cửa chống trộm:

“Phù sinh nhược mộng giai thị không, mấy hồi hồn mộng dữ quân đồng?”

Loại thơ ghép vần linh tinh này có thể khiến giáo viên ngữ văn tức chê't, giờ này khắc này, không ai rảnh rỗi để ý cái này.

Hạt sen nhuộm máu vốn đã sắp xếp ra hình dạng quỷ dị, kết quả trong tiếng ngâm tụng này lại lăn qua một bên không theo thứ tự.

Diêu Huy tuyệt vọng xông ra ngoài cửa rống to: “Mày là đứa nào?”

“Tại hạ là người truy bắt linh hồn, họ Quý tên Chiêu, gần đây có tiếp nhận danh sách siêu độ vong linh, kiếm miếng cơm nuôi sống gia đình.”

Người bên ngoài có giọng trong trẻo thanh thoát, mang theo ý .

“Vừa vặn đi ngang qua nơi này, cảm giác nơi này có việc cần tôi giải quyết, vì liền mạo muội tới cửa.”

Tôi dùng hết chút sức lực cuối cùng, mở cửa chống trộm.

Ngoài cửa là một nam một nữ, trước khi tôi ngất đi, kia đón tôi.

Một khắc trước khi mất đi ý thức, tôi nghe cuộc đối thoại giữa Quý Chiêu và Diêu Huy.

Quý Chiêu thoáng qua pháp trận trên mặt đất, trầm giọng : “Ồ, hậu duệ trực thuộc của Tiên gia, thân phận huynh đài quả thật không tầm thường, cho nên mới dám bày ra trận pháp lớn như , đi ngược lại đạo lý âm dương.”

Diêu Huy gầm lên: “Mày biết cái quái gì.”

Quý Chiêu ngừng .

Hắn lạnh lùng : "Đồ tử đồ tôn, chỉ bằng ngươi mà cũng đòi ra oai.”

Giây tiếp theo, một vầng sáng khổng lồ bao trùm lấy tôi.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...