Tuyển Tập Kinh Dị [...] – Chương 59

5.

Đêm đó, sau khi đắp chăn xong, tôi lấy khăn lụa che mặt.

Tôi không ngủ , nhắm mắt đếm số ép bản thân ngủ.

Cuối cùng, khi bắt đầu thấy mơ màng buồn ngủ, tôi đột nhiên cảm giác có thứ gì đó lướt qua mặt mình qua lớp khăn lụa.

Tôi ngay lập tức tỉnh táo lại, lông tơ khắp người dựng đứng.

Cơ người giống như bị bóng đè, không thể cử , tôi mở mắt trần nhà qua lớp khăn mỏng.

Không có gì cả.

Nhưng cảm giác kia vô cùng chân thực, tôi cảm nhận rõ ràng rằng có một người nào đó đang cúi đầu, mặt treo phía trên tôi, hơi thở xuyên qua lớp vải phả vào mặt tôi.

Tôi nghiến răng, kiềm chế không hét lên.

Không biết qua bao lâu, hơi thở kia biến mất.

Tôi đổ mồ hôi lạnh, kiệt sức và hoàn toàn bất tỉnh.

Khi tôi mở mắt lần nữa, trời đã gần trưa.

Điện thoại hiển thị hơn chục cuộc gọi nhỡ của Diêu Huy.

Tôi cố gắng đứng dậy, gọi lại cho ấy.

Diêu Huy nghe huống của tôi, thở phào nhẹ nhõm, cứ kiên trì như bảy ngày thì tôi sẽ cứu.

Tôi cũng cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, lập tức thấy bụng rỗng đói meo nên đặt đồ ăn bên ngoài.

Vì không muốn liên lụy nhân viên giao hàng, tôi bảo đối phương đem đồ ăn đặt ở cửa là rồi, tôi tự mình ra ngoài lấy.

Kết quả lúc tôi mở cửa, lại phát hiện nhân viên giao hàng không đi.

Đó là một người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi, dì ấy cởi mũ bảo hiểm ra, chằm chằm vào bên trong cửa.

Ánh mắt đó khiến tôi có chút khó chịu, khi tôi chuẩn bị đóng cửa thì người kia lên tiếng.

“Dưỡng thi chiêu hồn?” Dì ấy lẩm bẩm.

Tôi choáng váng. Nhân viên giao hàng đã đi vòng qua tôi và bước vào nhà. Dì bước thẳng đến bên giường tôi rồi cầm chiếc khăn lụa lên.

Tôi vội bước tới: "Này, bà đang ? Trả lại cho tôi!"

Sắc mặt người phụ nữ trở nên khó coi, trầm giọng hỏi: "Thứ này là ai đưa cho ?"

Tôi , đây là chiếc khăn lụa mà trai tặng tôi.

Dì ấy lắc đầu , đây là Chiêu Hồn Phiên (cờ gọi hồn).

“Chiêu Hồn Phiên ở đâu, ma quỷ có thể tìm nơi đó.” Người phụ nữ , “Cô à, cầm thứ này, ma quỷ tìm đến , dễ như cá mập ngửi thấy mùi máu bơi tới .”

Tôi đứng yên như bị sét đánh, một lúc lâu sau cũng không nên lời.

Người phụ nữ vẻ mặt mất hồn của tôi rồi thở dài. Dì lục túi và đưa cho tôi một chiếc gương trang điểm nhỏ.

“Treo nó ở đầu giường, mặt gương hướng vào trong. Có thể cứu một mạng.”

6.

Sau khi nhân viên giao hàng rời đi, tôi ngồi ngây người hồi lâu, không thể phục hồi tinh thần.

Trong lòng nghẹn một đống đến mức ăn không vô, tôi đem thức ăn bỏ vào tủ lạnh, sau đó trở lại phòng ngủ, bắt đầu nhớ lại từng khoảnh khắc giữa tôi và Diêu Huy.

Tôi chợt nhớ tới một chi tiết khiến tôi vô cùng hoảng sợ.

Chính Diêu Huy là người đã tìm thấy thông tin căn nhà cho này trên mạng rồi chia sẻ lại cho tôi nên tôi mới nơi này.

Đây là sự trùng hợp hay...

Việc tôi sống trong căn nhà này vốn dĩ đã nằm trong kế hoạch của Diêu Huy từ trước?

Lý trí mách bảo tôi không nên mất lòng tin vào trai chỉ vì một người phụ nữ xa lạ.

Nhưng trong lòng lại có cảm giác có gì đó không ổn, càng ngày càng mạnh mẽ.

Thật ra tôi và Diêu Huy cũng mới chỉ ở bên nhau ba tháng, bởi vì công việc của ấy bận rộn, thường xuyên đi công tác, nên chúng tôi ở bên nhau thì ít mà xa cách thì nhiều.

Anh ấy là đàn ở trường đại học của tôi, kiêm chủ tịch hội sinh viên và đội trưởng đội bóng rổ, đẹp trai lại nhiều tiền, là đối tượng nhiều mến.

Mà tôi lại là đàn em vô hình cùng chuyên ngành với ấy, cờ thêm WeChat với trong một buổi tọa đàm, chúng tôi hầu như không liên lạc với nhau.

Kết quả sau khi tốt nghiệp, Diêu Huy đột nhiên bắt đầu thường xuyên thích cái bài đăng trên ‘khoảnh khắc’ của tôi, còn tìm tôi chuyện phiếm trên WeChat.

Sau đó hẹn ra ngoài ăn cơm xem phim, mỗi lần đều mang theo các món quà nhỏ chuẩn bị cẩn thận.

Ba tháng trước, Diêu Huy giống như ảo thuật lôi ra một bó hoa hồng lớn, hỏi tôi có chấp nhận của ấy hay không.

Lúc đó tôi giống như bị sét đánh, vội vàng gật đầu rồi chìm đắm trong ngọt ngào.

Nhưng bây giờ nghĩ lại, rất nhiều chi tiết lộ ra sự không hợp lý.

Ví dụ như, tại sao lúc trước Diêu Huy hoàn toàn không có hứng thú với tôi, mà sau khi tốt nghiệp lại đột nhiên bắt đầu mãnh liệt theo đuổi tôi?

Nghĩ tới đây, tôi gửi tin nhắn cho người đại học Mạch Quảng của mình, nhờ ấy giúp tôi điều tra chuyện trước đó của Diêu Huy.

Sau đó, tôi bắt đầu sử dụng kỹ năng Sherlock Holmes để tìm kiếm thông tin của  Diêu Huy trên nhiều nền tảng xã hội khác nhau.

Tôi vẫn biết tài khoản Weibo của Diêu Huy, không cập nhật thường xuyên nên tôi cũng hiếm khi xem nó.

Sau khi lướt qua những bài cập nhật cũ, tôi mở danh sách theo dõi của ấy.

Danh sách theo dõi của Diêu Huy có gần một nghìn người, tôi kéo xuống một đoạn.

Đột nhiên, tôi thấy một người mà tôi không bao giờ ngờ tới - Trâu Dung.

Nếu không cố ý xem qua, tôi sẽ không bao giờ phát hiện ra Diêu Huy có follow Trâu Dung, bởi vì Trâu Dung gần như nằm ở cuối danh sách theo dõi của .

Nói cách khác, từ bảy tám năm trước, lúc Diêu Huy mới đăng ký Weibo này, đã follow Trâu Dung.

Trâu Dung cũng ấn follow ngược lại Diêu Huy.

Hai người này có quen biết, hơn nữa biết nhau từ nhiều năm trước.

Cho nên Diêu Huy căn bản không phải vô thấy thông tin cho phòng kia.

 Anh ấy rõ ràng là...... cố ý để tôi ở căn nhà này!

Nghĩ đến đây, tay chân tôi lạnh buốt, gần như không ngăn cơ thể mình run rẩy.

Trước đây, tôi chưa bao giờ tưởng tượng rằng cùng nhà của mình lại là người quen cũ của trai.

Nhưng hiện tại Trâu Dung đã chê't ở bên ngoài tiểu khu, dù tôi có muốn tra hỏi thì cũng không có khả năng.

Mà Diêu Huy... Tôi đương nhiên còn có thể hỏi Diêu Huy, lời có thể tin hay không?!

Đúng lúc này, Diêu Huy gọi video call tới.

Giọng của vẫn ôn hòa như trước: "Lộ Lộ, em thế nào rồi? Em nhớ tiếp tục theo phương pháp đã dạy, đi ngủ cứ dùng khăn lụa che mặt lại."

Không biết có phải là do hiệu ứng tâm lý hay không, dù vẻ mặt và giọng điệu của Diêu Huy vẫn giống như thường ngày, đột nhiên tôi lại cảm thấy ấy cực kỳ xa lạ.

Răng tôi va vào nhau lập cập, phải mất một lúc lâu mới thì thào "Vâng."

Diêu Huy ý đến sắc mặt của tôi tái nhợt, sống trong căn nhà khủng bố như này, tôi sợ cũng là bình thường.

không suy nghĩ nhiều mà chỉ nhẹ nhàng an ủi tôi: “Lộ Lộ, chỉ cần em theo những gì dạy, sáu ngày nữa thôi, mọi chuyện sẽ kết thúc.”

Sau khi cúp máy, tôi run rẩy cầm chiếc gương người phụ nữ để lại cho mình.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...