Tuyển Tập Kinh Dị [...] – Chương 52

7.

Ngày đó Tần Duyệt chỉ một câu không đầu không đuôi, ngày hôm sau liền cấp tốc đi đến nhà bà ấy, chỉ để lại một câu "Chờ mình".

Sau khi trở mặt với Trang Nhiễm, tôi rơi vào thế khó xử.

Tôi nghĩ ta sẽ dọn ra khỏi ký túc xá, không, ta vẫn nghênh ngang ở ký túc xá như cũ.

Cô ta ngày ngày tôi như kẻ thù, cảm giác như một giây sau sẽ ngay lập tức ăn thịt tôi.

Tôi chủ bắt chuyện: “Trang Nhiễm, có ăn bánh chocolate không?"

Tôi cố gắng mỉm , tôi biết ta hận tôi, mà tôi cũng chỉ muốn lừa gạt ta.

Thay vì nhận lấy bánh của tôi, Trang Nhiễm hất tay đổ nó.

Tôi siết chặt nắm tay, ấy ghét tôi, tôi đã phạm tội gì, đến tận bây giờ tôi vẫn không biết tại sao mình bị ghi thù.

Cúi mình cầu hòa với hung thủ, còn phải luôn luôn lo lắng mình còn có thể thấy mặt trời ngày mai hay không.

Tôi không đáng thương sao?

Tôi ngồi xổm xuống từng chút một lau sạch chỗ bánh bị rơi, nước mắt thi nhau tuôn rơi.

Trang Nhiễm còm giẫm một cái khiến nó càng thêm thê thảm.

Tôi chỉ có thể nắm chặt tay, cắn răng nuốt cay đắng vào bụng.

Tôi trở lại chỗ ngồi gửi tin nhắn cho Tần Duyệt;

[Mình không ép ta chuyện , đã dùng đủ mọi cách rồi mà Trang Nhiễm vẫn không chịu mở miệng.]

Tần Duyệt trả lời tôi ngay lập tức: [Bé cưng đừng buồn, chị đây đã tìm cách cứu cưng rồi. Đợi mình quay lại.]

Tôi chán chường đặt điện thoại xuống, chôn mặt vào cánh tay, nước mắt rơi vào tay áo.

Màn đêm buông xuống rất nhanh, tôi đang nằm trên giường với lá bùa trên ngực, lại nghe thấy có người gọi mình.

Lần này tôi không hoảng sợ như vẫn không nhịn mà trùm chăn kín cả người.

Có lá bùa ở đây, tôi không lo mình sẽ mất mạng, lần này những thứ đồ bẩn thỉu kia lại bắt chước giọng cha mẹ đã khuất của tôi.

Như thường lệ, lá bùa tỏa ánh sáng vàng nhạt và tà vật bỏ chạy tán loạn.

Tôi tắt điện thoại, vừa định nhắm mắt, Trang Nhiễm đột nhiên hỏi tôi: "Thế nào? Nghe có giống không?”

Tôi nghi hoặc về phía giường của ta, tôi có thể cảm giác ta cũng đang chằm chằm tôi.

Tôi hỏi: “Có ý gì?”

"Giọng này có giống giọng cha mẹ của mày không? Tao cố ý đi đào phần mộ của bọn họ, đem xương cốt mài thành bột, rắc ở trên người con quỷ kia. Nghe giọng đúng là giống y chang, đến mức tao muốn đứng dậy giếc chết họ!”

Tôi không thể tin những gì tôi nghe thấy, ta đào mộ cha mẹ tôi.

Trang Nhiễm : “Có phải mày cảm thấy cực kỳ oan uổng, cảm thấy tất cả những chuyện này không liên quan tới mày đúng không?”

“Hiện tại tao cho mày biết, mày chả có tí oan uổng gì cả, tất cả đều liên quan mật thiết đến mày, toàn bộ đều do mày tự tự chịu.”

Tôi ngồi dậy, bình tĩnh : "Trang Nhiễm, rõ ràng đi, tôi không cảm thấy mình nợ cái gì, đừng giả thần giả quỷ nữa!"

Trang Nhiễm im lặng một lúc lâu mới trả lời tôi: "Muốn biết vì sao? Vậy hãy sớm xuống gặp cha mẹ mày đi, hỏi xem bọn chúng đã ra tội nghiệt gì!"

Tim tôi lỡ nhịp, xem ra là mẫu thuẫn của thế hệ trước, vì sao ân oán đời trước lại đổ lên đầu tôi?

Tôi muốn khiêu khích ta thêm, dù có thế nào, ta cũng không đáp lại tôi nữa.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...