Tuyển Tập Kinh Dị [...] – Chương 51

6.

Tôi không biết liệu phương pháp này có khả thi hay không, chính bản thân tôi cũng không biết gì cả.

Điểm đột chỉ có thể tìm thấy từ Trang Nhiễm, tôi muốn rõ với họ, ngay cả khi họ chỉ tiết lộ một chút cũng tốt hơn là không có gì cả.

Khi đến dưới tòa nhà ký túc xá, mọi người đã tập trung đầy đủ.

Tôi họ, hai người cùng hỏi tôi có vấn đề gì.

Tôi đi thẳng vào vấn đề: “Tôi biết mình bị các hạ nguyền rủa.”

Hai người ngỡ ngàng một lúc, sau đó lớn: "Vậy nên mày muốn gì?”

"Cho dù bây giờ mày có giếc bọn tao ngay tại đây, lời nguyền cũng không giải trừ đâu. Đây là quả báo của mày, con khốn đáng chết!"

Tôi siết chặt nắm , quay người về phía bọn họ, cúi đầu : "Xin lỗi, tôi không biết mình đã gì hai người. Tôi thành thật xin lỗi, các có thể cho tôi biết vì sao lại hận tôi như thế không? Tôi sẵn lòng đền bù cho mọi người.”

Trang Nhiễm nhạo một tiếng: “Chỉ thế thôi sao?”

Tôi nhắm mắt lại, chậm rãi quỳ xuống:

"Tôi không mong cầu tha thứ, tôi chỉ muốn trước khi chết biết mình vì sao lại chết, tôi cũng muốn đền bù cho hai người."

Trang Nhiễm ngồi xổm trước mặt tôi, vui vẻ: "Nhìn phía sau kìa.”

Tôi chậm rãi quay người lại, một khuôn mặt tái nhợt không có mắt xuất hiện trong tầm , tôi hét lên, cơ thể không khống chế lùi về phía sau.

Trang Nhiễm bóp mạnh mặt tôi: "Mày sợ cái gì, tao và Trang Tình còn từng gặp thê thảm hơn thế này, mày sợ cái gì chứ.”

Trang Tình búng tay một cái, thứ kia chậm rãi tới gần tôi.

Tôi bị họ giữ chặt không thể di chuyển, chỉ có thể liên tục van xin, đổi lại là tiếng chế nhạo của họ.

Nhìn thấy nữ quỷ càng ngày càng đến gần, mặc dù có lá bùa bảo vệ, tôi vẫn nhắm chặt mắt lại.

Đột nhiên có một giọng nam vang lên: "Mấy người đang !"

Tôi mở mắt ra, nó đã biến mất, Lâm Chính chạy tới, túm lấy tôi bảo vệ ở phía sau.

Tức giận trừng mắt Trang Nhiễm: "Hai người dám bắt nạt tôi!”

Họ phớt lờ Lâm Chính xoay người muốn đi bị Lâm Chính túm lấy.

“Không đi. mau xin lỗi tôi!”

Nói xong, lấy điện thoại di ra chụp mặt Trang Nhiễm, tôi nhanh chóng phản ứng lại, lập tức ngăn cản Lâm Chính.

Tôi giải thích với ấy, mọi chuyện chỉ là hiểu lầm thôi, Lâm Chính nghe xong càng tức giận hơn:

"Tôi tận mắt thấy mấy người đè mạnh không cho ấy không di chuyển, giờ lại còn đe dọa ấy. Báo cảnh sát, tôi nhất định phải báo cảnh sát.”

Tôi lập tức chạy lên ôm lấy cánh tay Lâm Chính, đám người Trang Nhiễm nhân cơ hội chạy về ký túc xá.

Tôi đã phải mất rất nhiều công sức mới thuyết phục Lâm Chính rằng mình không bị bắt nạt, tôi hỏi ấy tại sao lại đột nhiên đến tìm tôi.

Anh gãi đầu: “Mấy ngày rồi chúng ta không gặp nhau, nhớ em.”

Tôi nhịn không ôm lấy Lâm Chính, sau khi biết bị nguyền rủa, tôi cố ý phớt lờ Lâm Chính, tôi không biết cuối cùng mình có thể sống sót hay không.

Tôi nghĩ chỉ cần mặc kệ Lâm Chính, nếu tôi thực sự phải chết thì ấy cũng không quá đau buồn.

Lâm Chính lo lắng vỗ vỗ lưng tôi: "Mạn Mạn, nếu có người bắt nạt em, đừng sợ gì hết, cứ trực tiếp báo cảnh sát, hoặc là gọi điện thoại cho .”

Tôi gật đầu.

Đột nhiên có tiếng đi xuống lầu, Tần Duyệt chạy tới.

Nhìn chằm chằm Lâm Chính hỏi tôi: "Mạn Mạn, đây là trai cậu à?”

Tôi gật đầu, Tần Duyệt vỗ tay một cái: "Hai người đúng là trời sinh một đôi.”

Tôi không hiểu tại sao ấy lại tôi và Lâm Chính với ánh mắt như đang đồ quý, Tần Duyệt kéo tôi qua một bên.

Nói với Lâm Chính, “Cho mượn một chút ha.”

Tần Duyệt kéo tôi đến một nơi không có ai xung quanh, dùng hai tay ôm mặt tôi: “Sao cậu không cho mình gặp trai cậu sớm hơn!”

Hả? 

"Có hai đại bảo bối như hai người ở đây, còn lo không thể vỡ lời nguyền sao?"

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...