Tuyển Tập Kinh Dị [...] – Chương 48

Nửa đêm, tôi nghe thấy tiếng trai vang lên ở dưới ký túc xá, liên tục gọi tôi xuống lầu.

Tôi bực bội khó chịu, cầm điện thoại gửi tin nhắn thoại mắng một trận, sau đó vứt máy sang một bên, rồi lại chìm vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau, tôi trai tôi gửi tới một chuỗi dấu hỏi chấm:

[Em đang cái gì ? Không dưng nửa đêm tới dưới ký túc xá gọi em gì, em gặp ma đấy à?]

Tay tôi run lên, cùng phòng tôi: "Oan có đầu nợ có chủ, nó tới tìm cậu.”

1.

Nửa đêm, tôi nghe thấy Lâm Chính gọi tôi, liên tiếp mấy câu liền, tôi bực bội cầm điện thoại lên, gửi tin nhắn thoại mắng một trận.

Sau đó vứt máy sang một bên, rồi lại chìm vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau tỉnh lại, Lâm Chính gửi tới một chuỗi dấu hỏi chấm:

[Em đang cái gì ? Không dưng nửa đêm tới dưới ký túc xá gọi em gì, em gặp ma đấy à?]

Tôi sửng sốt, Lâm Chính có ý gì, ấy không tới tìm tôi, giọng tôi nghe thấy là gì?

Tần Duyệt lại gần thoáng qua, vỗ vỗ bả vai tôi: “Cậu may mắn đấy.”

Tay tôi run lên, bình thường Tần Duyệt thích xem bói gì đó, câu này của ấy không đầu không đuôi khiến tôi có chút hoảng hốt.

Tôi đè nén cảm giác kỳ lạ trong lòng, hỏi: “Cậu đang ?”

Cô ấy không trả lời tôi, tự mình : "Oan có đầu nợ có chủ, nó tới tìm cậu.”

Tôi đứng dậy phản bác: "Rốt cuộc cậu đang cái quái gì thế? Cho dù thật sự có ma quỷ, oan có đầu nợ có chủ, tôi cũng không giếc người, có khi còn chả biết đấy là ai, nó tới tìm tôi gì?"

Tần Duyệt không gì, lấy từ trong ngực ra một cái túi nhỏ, bên trong túi chứa một xấp giấy màu vàng, rất giống loại giấy phù trong phim truyền hình.

Cô ấy rút ra một tờ, dán lên ngực tôi.

"Đừng xé lá bùa xuống. Buổi tối nó còn có thể đến đây giả mạo giọng của người nhà bè của cậu, cứ giả vờ như không nghe thấy. Thứ kia không tìm thẳng tới cửa, có nghĩa là mối quan hệ giữa cậu và nó không sâu, không trực tiếp tham dự vào cái chết của nó. Cậu nghĩ kỹ lại xem gần đây có người quen nào mới qua đời không?"

Tôi lá bùa trên ngực, dù bản thân hoài nghi vẫn theo, thiếu điều đem tất cả ký ức cuộc đời này nhớ lại một lần, tôi không nhớ ai đã mất gần đây.

Sắc mặt Tần Duyệt rất không tốt, nghiêm túc : "Nếu cậu xác định không có người quen qua đời, chỉ có thể là cậu bị người ta nguyền rủa rồi.”

Tôi khiếp sợ, cảm thấy Tần Duyệt đang muốn hù dọa tôi, biểu cảm của ấy không hề giả dối.

Cô ấy lại hỏi tôi gần đây kết thù với ai, tôi yên lặng về phía vị trí của một người cùng phòng khác là Trang Nhiễm.

Trang Nhiễm và tôi có quan hệ bình thường, ta có một thói quen cực kỳ xấu tính, thích tạo ra tiếng ồn lớn khi dậy sớm để chuẩn bị, trong khi tôi lại dễ gắt ngủ.

Mới hôm kia chúng tôi còn cãi nhau về chuyện này.

Tuy rằng không thể bởi vì chuyện này mà nghi ngờ người ta, gần đây tôi chỉ có mâu thuẫn với ta.

Nghe tôi xong, Tần Duyệt suy nghĩ một lúc, lại từ trong túi nhỏ rút ra một lá bùa:

"Cậu cầm lá bùa này đi, nó sẽ đổi màu khi tới gần người hạ nguyền. Cậu âm thầm tiếp cập Trang Nhiễm, nếu nó thực sự đổi màu, ngay lập tức rời khỏi đó và đến tìm mình."

Tôi gật đầu, cầm lá bùa trái phải, trong lòng vẫn có chút không tin tưởng.

Nhưng sự việc này thực sự kỳ lạ, nếu lời nguyền là giả thì lá bùa này chắc chắn là giả, cho nên tôi chẳng bị tổn thất, cũng không mất mát gì cả.

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...