Tuyển Tập Kinh Dị [...] – Chương 47

Trong bóng tối, tôi quay đầu , giọng lạnh thả lỏngi: "Anh đi đâu ? Em nghe thấy đang chuyện với Tĩnh Tĩnh."

Trương Miễn quả nhiên sợ tới mức lùi lại vài bước.

Tại sao trước đây tôi không nhận ra rằng ta thực sự vô cùng sợ tôi?

Tốt hơn hết là nên sợ hãi.

Làm kẻ trộm sao có thể không chột dạ?

“Người em đau quá.” Tôi cố ý lảo đảo đi tới trước mặt , móng tay cố ý kéo dài phủ lên Trương Miễn, ta sợ tới mức cả người phát run.

Tôi khúc khích, đối diện với đôi mắt Trương Miễn vì hoảng sợ mà không ngừng mở to.

"Nhiễm Nhiễm...... Nhiễm Nhiễm, em muốn gì?”

Tôi cảm thấy cơ thể mình tràn trề sức mạnh, nhẹ nhàng đến gần, nắm lấy cổ ta.

Hoá ra người đàn ông này cũng có nhiệt độ?

"Em đau quá. Anh chém em nhiều lần như , còn lấy đi cả con em..."

Trên người tôi xuất hiện vô số vết nứt, máu tươi nhỏ xuống người Trương Miễn, dọa cho cả khuôn mặt ta đều biến thành màu xanh trắng. “Chồng ơi, em đau quá..."

Có tiếng tí tách vang lên, sau đó là mùi tanh nồng nặc.

Sắc mặt Trương Miễn trắng bệch, sợ tới mức tè ra quần.

Tĩnh Tĩnh nghe tiếng nên quay lại, lại thấy cảnh tôi giơ Trương Miễn lên thật cao, ném mạnh xuống đất. Cô ta ngay lập tức hét lên, xoay người muốn chạy!

Làm sao , một tay tôi bắt lấy ta, cũng ném mạnh xuống đất.

Một cái xương gãy từ bắp chân của ta chọc thủng ra ngoài, một tiếng thét đau đớn vang lên.

Trương Miễn và Tĩnh Tĩnh giống như hai con chó hoang chật vật run rẩy trên mặt đất, buồn nôn không nên lời. Họ điên cuồng cầu xin tha thứ.

Tôi khúc khích, "Không sao, tôi chỉ giê't một người thôi. Mấy người xem xem, là ai ta?” 

Trương Miễn quả nhiên đem ánh mắt chuyển hướng sang Tĩnh Tĩnh, “Tĩnh Tĩnh, Tĩnh Tĩnh, em đúng không, em cũng sợ chế't đúng không..."

Tĩnh Tĩnh không tin chằm chằm ta: “Trương Miễn, đang cái lời khốn nạn gì !”

"Tôi đã vì hy sinh nhiều như , thai, cưới người khác, bao nhiêu điều vô lý vì . Bây giờ lại muốn tôi chế't vì?"

“Anh đang tiếng người đấy à?”

Cô ta điên cuồng nhào tới, lại bị Trương Miễn mượn cơ hội bắt lấy, sau đó bóp cổ ta. Ánh mắt Tĩnh Tĩnh hoảng sợ mở to, hai chân yếu ớt đạp trên đất, cổ họng chỉ có thể phát ra tiếng ú ớ, móng tay cào xước vô số lỗ máu trên tay Trương Miễn, có ích gì chứ?

Tôi ta vùng vẫy ngày càng yếu đi cho đến khi tắt thở.

Trương Miễn nịnh nọt với tôi, "Nhiễm Nhiễm, em xem, giê't ta rồi, em nhất, đời này cậu nhất.”

"Em... Em có thể thả đi không?"

"Tôi quên mất, đây không phải là lần đầu tiên điều này." Tôi chế nhạo Trương Miễn, "Lần trước, tôi cũng nắm lấy mu bàn tay và cổ tay của như thế này, đã gì với tôi?"

Trương Miễn cứng họng, nào dám gì.

Đúng , dấu vết màu trắng lần đó tôi thấy trên tay Trương Miễn, căn bản không phải là đứa bé quỷ gì, đó là vết thương tôi để lại khi giãy dụa trước lúc sắp chế't.

Nhưng ta đã gì với mọi người?

Chu Nhiễm phát điên vì mất con, đó là vết sẹo mà tôi để lại khi ta cố gắng ngăn cản tôi tự chính mình. Tạo nên một hình tượng người chồng tốt biết bao.

Qua vài ngày nữa, ngay cả bảo hiểm tai nạn ngoài ý muốn của tôi cũng hợp pháp hóa.

Cái chế't của Tĩnh Tĩnh chỉ là bước đầu tiên.

Tôi từng bước đến gần Trương Miễn, ta sợ hãi đến mức ném xác Tĩnh Tĩnh sang một bên và điên cuồng quỳ lạy trước mặt tôi. “Nhiễm Nhiễm, em nghe , không muốn em, thật sự.” Anh ta đau khổ cầu xin, “Đều là do con khốn Tĩnh Tĩnh kia! Là ta với , chỉ cần giê't em.”

“Ồ? Vậy cũng xử lý ta như cách xử lý tôi.” Tôi lẳng lặng , “Đêm nay tôi sẽ không giê't .”

Trương Miễn do dự một hồi lâu

Sau đó, ta thực sự đã .

Dưới sự quan sát của tôi, ta thuần thục mọi thứ, y hệt như lúc tôi chế't.

Sau khi hoàn thành, 110 đã dừng lại bên ngoài.ngôi chùa.

Trương Miễn kinh hoàng hét lên, ta đã bị bắt giữ bởi cảnh sát 110, những người đến sau khi nhận tin nhắn báo . Vinh quang và sự giàu có mà ta mơ ước, tất cả mọi thứ….

Tất cả đều đột ngột kết thúc trước mặt kẻ sát nhân này.

Mọi người nghĩ đây là kết thúc?

Tất nhiên là không rồi.

Sau khi Trương Miễn bị giam, mỗi ngày tôi đều ôm đứa nhỏ xuất hiện bên giường bệnh của ta, đe dọa và tra tấn, chỉ sau một đêm, ta đi đại tiểu tiện mất kiểm soát, người ngợm không ra gì.

Đêm đầu tiên, trong trạng thái tỉnh táo, ta tự cắt đứt chân mình.

Ngày hôm sau, đến lượt cánh tay.

……

Không thể không , Trương Miễn thật sự rất tiếc mạng

Mãi cho đến tối ngày thứ năm, ta mới dùng bên tay phải còn lại mài nhọn bàn chải đánh răng, đâm vào cổ họng của mình. Cùng lúc đó, dòng chữ "Em là của " trên tờ giấy chấm dứt thai kỳ trong nhà vệ sinh bỗng nhiên bốc cháy. Tôi chằm chằm tờ bệnh án kia, như trút gánh nặng nở nụ .

Về phần Tống Xuyên?

Chắc chắn không phải là cờ

Tôi đã biết hắn việc ở bệnh viện đó từ lâu.

Thiện và ác cuối cùng cũng sẽ có quả báo, sau tất cả những điều này, có lẽ đã đến lúc tôi phải ra đi.

(Hết)

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...