17.
Khi còn cách chùa một đoạn, tôi cảm thấy hoàn toàn tê liệt.
Chẳng lẽ là mỗi ngày cùng ở chung với quỷ có âm khí nặng đã khiến tôi không còn tính là người sống, cho nên mới có cảm ứng lớn như đối với chùa miếu?
Nhưng Trương Miễn lại giống như cái gì cũng không cảm giác , mạnh mẽ mang theo tôi tiếp tục đi vào bên trong.
Tôi chỉ cảm thấy cảm giác thiêu đốt ngày càng mạnh, cuối cùng không thể nhịn nữa mà ngất đi.
Tống Xuyên… hắn có thể tìm thấy tôi không?
Khi tỉnh dậy lần nữa, tôi đã ở trong phòng dành khách của chùa.
Có trời mới biết hương khói trong chùa Phổ Giác hưng thịnh đến thế, mà Trương Miễn vẫn có thể tìm một căn phòng trong chùa. Tôi cố gắng đứng dậy dù toàn thân đau nhức, lại nghe thấy âm thanh phát ra từ phòng bên cạnh.
Lại là Tĩnh Tĩnh?!
Cô và Trương Miễn đang nhỏ giọng tranh chấp.
“Anh điên à? Tại sao lại đưa ả ta đến đây?” Tĩnh Tĩnh lo lắng .
Chẳng trách tôi không tìm ta, hóa ra là đang trốn ở đây.
“Hiện tại ban ngày ta cũng bắt đầu chạy khắp nơi.” Giọng của Trương Miễn lộ ra vẻ sợ hãi, “Anh đã nghĩ biện pháp trấn áp ta rồi mới đưa lên đây.”
“Nơi này nhất định có thể bảo vệ chúng ta!”
Tại sao họ lại sợ tôi đến thế?
"Nhưng..." Răng của Tĩnh Tĩnh va vào nhau lập cập.
“Một lần nửa đêm, ta đã thấy,” giọng của Trương Miễn trở nên âm trầm, “Cô ta thật sự là một con quái vật.”
Giọng của ta hơi run rẩy, “Anh rõ ràng đã dùng rìu chặt đầu ta, ngày hôm sau, ta lại nằm ngủ trên giường.”
"Em sẽ giê't ả, nhất định phải giê't ả ta!"
Giọng của Tĩnh Tĩnh đột nhiên trở nên cao vút, đó là biểu hiện của sự sợ hãi tột độ, "Sao không đọc tin nhắn em gửi? Tối nay các sư thầy đều đi vắng, không biết à? Hôm nay là ngày giỗ của ả, muốn chúng ta đều chế't ở đây à!"
"Tin nhắn gì cơ?" Trương Miễn trở nên hoảng loạn. “Anh không nhận tin nhắn gì mà?"
Một bóng người bước vào, tôi mở to mắt và nhận ra đó là Tống Xuyên.
Hai mắt hắn đỏ bừng, ngay khi thấy tôi, hắn liền quỳ xuống.
Tôi giật mình, không thể tin nổi, hắn lại nhét vào trong tay tôi một thứ, đó là một bộ hài cốt trẻ con nho nhỏ.
Trong nháy mắt cầm nó, cả người tôi giật mình, đột nhiên cái gì cũng nghĩ tới. Đúng , tại sao đến bây giờ tôi mới phát hiện ra?
Tôi vào tay mình, cuối cùng nhận ra luồng tử khí xanh trắng đang toát ra.
Tôi nhớ lại.
‘Dang dang dang’, đây là tiếng xương của tôi bị chặt thành từng mảnh.
‘Click, click, click’, đây là âm thanh của những khúc xương lớn bị đút cho chó ăn.
Cuối cùng.
Tôi bị đổ xuống cống thoát nước từ phòng tắm, nhà bếp và nhà vệ sinh.
Rào một tiếng, bị cuốn đi sạch sẽ.
Hai tấn nước là đủ.
Hóa ra.
Tôi đã chế't từ lâu rồi.
Chẳng trách lần nào tôi cũng ngủ thẳng đến khi ta tan mới thức dậy
Chẳng trách bà hàng xóm chưa từng gặp tôi.
Chẳng trách thời gian duy nhất tôi có thể ra ngoài là vào ban đêm.
Chẳng trách… tôi dường như không có người nào cả.
Người chế't thì cần mua thuốc gì?
Về phần mỗi lần đụng phải Trương Miễn đều cảm thấy lạnh như băng cứng ngắc, bởi vì người cứng nhắc đó chính là tôi. Còn về phần tin nhắn, sao có thể nhận ?
Tin nhắn đó đã bị tôi xóa từ lâu.
Ha ha.
18.
“Em đã nhớ hết rồi à?” Tống Xuyên lẳng lặng tôi.
Tôi nặng nề gật đầu, nụ chậm rãi nhếch ra sau tai, lộ ra hàm răng sắc bén dữ tợn.
“Đừng ở đây.” Hắn lo lắng nắm tay tôi, “Anh giúp em bắt bọn họ. Ở đây, em sẽ bị hồn phi phách tán mất.”
“Không sao đâu, tôi đã chế't rồi.” Tôi rút tay lại, chân thành thẳng vào mắt , “Cảm ơn .”
Cảm ơn đã cho tôi giữ lại một chút hy vọng vào lúc tôi gần như tuyệt vọng với nhân tính. Nếu không có Tống Xuyên giúp đỡ, tôi cũng sẽ không nhớ tới mình đã chế't từ lâu rồi.
Ngoài việc kiểm tra hồ sơ khám thai của Tĩnh Tĩnh ngày hôm đó, thật ra còn kiểm tra hồ sơ của tôi nữa.
Một phụ nữ bị sảy thai ở tuần thứ 30, mà tôi không có ghi chép tái khám nào thì có lạ quá không? Tôi kể chi tiết cho Tống Xuyên về tất cả những vấn đề tôi gặp phải trước đây, hắn đã đi khắp nơi để điều tra và thu thập bằng chứng, thậm chí còn xin nghỉ việc để nhân viên bảo vệ trong khu dân cư của chúng tôi.
Đáng tiếc đều không thu hoạch gì.
Cho đến khi những mảnh ký ức ngắt quãng xuất hiện trong tâm trí tôi, cho đến khi phát hiện ra phản ứng luminol lớn trong phòng tắm của tôi.
Đó chắc chắn không phải là lượng máu mà một người sống có thể chảy .
Sau đó tôi nhớ ra mọi chuyện.
Đại khái là bởi vì âm dương vốn không liên quan, tôi thường xuyên sẽ mất đi ký ức liên lạc với người dương gian. Bởi vì tôi không chấp nhận thực tế là mình đã chế't nên tôi lựa chọn loại bỏ một cách có chọn lọc những thứ liên quan đến “cái chế't” của mình. Đây mới là nguyên nhân chính khiến trí nhớ của tôi xóa trộn.
Khi tôi chấp nhận rằng mình đã chế't, những ký ức hỗn loạn bị mất trước đó sẽ quay trở lại. Tôi bắt đầu để quỷ nhỏ hù dọa ta, đồng thời tìm mọi cách để Trương Miễn biết rằng tôi sắp nhớ lại mọi chuyện, nỗi sợ hãi tột độ khiến ta chủ đưa tôi đến ngôi chùa nơi bản thân tự cho là có thể bảo vệ tính mạng.
Cũng là ngày chế't của ta.
Anh ta không biết rằng các cao tăng đã Tống Xuyên mời đi việc ở những nơi khác từ lâu và họ sẽ không quay lại. Hiện tại chỉ còn lại một ít cá tôm nhỏ.
“Nhiễm Nhiễm.” Tống Xuyên thở dài, “Anh đã sớm biết em mất tích.”
“Mặc dù biết em đã kết hôn, vẫn luôn yên lặng ý đến em." Hắn cắn chặt răng, "Lúc Trương Miễn mang theo người phụ nữ kia đến kiểm tra, liền phát hiện không đúng, còn chưa kịp cho em biết, đã để cho tên súc sinh kia..."
"Đừng lo lắng, tôi sẽ không . Là do tôi mắt mù, không biết người.”
Tôi cố cho mình biểu hiện như một ác quỷ không có lương tâm.
Đến bây giờ tôi mới nhận ra hắn đã thầm thích tôi từ rất lâu rồi.
Nhưng mà, người và quỷ vẫn là có sự khác biệt, hắn đã vì tôi quá nhiều rồi, tôi không thể hắn thêm nữa.
Tống Xuyên lo lắng liếm môi, "Anh cũng không sợ mấy cái khác, cũng không biết vì sao em lại biến thành như thế này, chỉ sợ em dính vào máu tanh thì không thể đi đầu thai thôi.”
Tôi mỉm với hắn.
Tống Xuyên biết rằng tôi sẽ điều đó dù thế nào đi chăng nữa, nên đã ngừng khuyên can.
“Không thể để bọn họ chế't nhẹ nhàng như .” Tôi mỉm với Tống Xuyên, “Được rồi, nhiệm vụ của đã hoàn thành, có thể rời đi ngay bây giờ.”
"Nhưng..." Tống Xuyên vẫn còn do dự.
“Đừng lo lắng, tối nay họ sẽ không chế't ở đây đâu,” Tôi mỉm , “Họ sẽ chế't một cách bi thảm hơn.”
Lúc Trương Miễn từ ngoài cửa trở về, đẩy cửa suýt nữa đụng vào mặt tôi.
Anh ta lập tức giật mình: "Nhiễm Nhiễm? Sao em lại ở cửa?"
Bạn thấy sao?