Tôi chỉ cảm thấy thật nực .
Người đàn ông tôi hết lòng, thực ra ngay từ đầu chỉ muốn tôi chế't.
Và người gọi là thân nhất của tôi, ngay từ đầu đã là đồng phạm.
Về phần kẻ hi-ếp d-âm.
Người đó rõ ràng là Trương Miễn!
Trương Miễn là một người có dục vọng khống chế rất lớn, cho dù là thứ ta bỏ đi, ta cũng không muốn có người khác chạm vào người tôi.
Buồn là Tĩnh Tĩnh vẫn nghĩ rằng bản thân đã trả tiền để tìm một người vô gia cư từ bên ngoài, chính ta là người liên tục gửi tin nhắn để kích thích tôi trong suốt thời gian mang thai!
"Đọc xong chưa?" Giọng âm trầm của Trương Miễn vang lên bên tai tôi.
Tôi ngay lập tức rùng mình.
Trong mắt ta tất cả đều là đồng tử đen kịt, một chút lòng trắng cũng không có.
"Tôi đã truyền vào em nhiều âm khí như , hiện tại em cảm thấy thế nào?"
Cuối cùng tôi đã hiểu tại sao ta luôn quấy lấy tôi đòi là.m tìn.h!
Điều này chỉ đơn giản là cho tôi càng ngày càng lún sâu vào quỷ khí.
Cái gọi là canh thịt người, cũng chỉ để việc này hiệu quả hơn.
Tôi chỉ cảm thấy như mình đang ở trong một hầm băng, ngay cả hàm răng cũng run lên đánh nhau lập cập. Tay của trương Miễn siết chặt quanh người tôi như một chiếc gọng kìm, tôi đang định hét lên kinh hãi thì bị một bàn tay nhỏ bé chặn lại.
Tôi mở mắt ra, khuôn mặt của đứa bé quỷ áp vào mặt tôi.
Nó với tôi: "Chạy đi, chạy đi!"
Trương Miễn ở phía sau quái dị, bàn tay đặt trên cổ tôi càng siết chặt hơn, tôi nghe thấy giọng của ta đang chuyện với quỷ nhỏ..
"Bắt con rồi."
Trong trạng thiếu oxy trầm trọng, tôi lại ngất đi.
Ngày hôm sau là cuối tuần.
Đến khi tỉnh dậy, tôi hoảng sợ phát hiện mình đã ngồi trên xe.
Chuyện quái gì đang xảy ra ?
Tại sao tôi lại ngủ như chế't như ?
Thấy tôi tỉnh lại, Trương Miễn vui vẻ với tôi:
"Em , khoảng thời gian trước không phải em muốn đi chùa bái Phật sao? Hôm nay thời tiết đẹp nên chúng ta cùng đi nhé.”
Tôi bầu trời u ám bên ngoài, gần như đã tối rồi, không biết có phải là ảo giác hay không, tôi luôn cảm thấy nụ của ta có gì đó nguy hiểm.
Tôi lặng lẽ lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Tống Xuyên.
"Cứu mạng!"
Gần như ngay lập tức, ấy đã trả lời bằng số 1.
Lúc trước, khi tôi rời đi, Tống Xuyên lo lắng nên đưa cho tôi một mặt dây chuyền có chức năng theo dõi để treo trên điện thoại.
Hắn cũng với tôi rằng nếu có chuyện gì xảy ra, nhất định phải gửi tin tức cho hắn, hắn sẽ cố gắng đến sớm nhất có thể.
Tôi chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì đầu Trương Miễn lại chậm rãi xoay 180 độ. Anh ta chỉ chằm chằm vào tôi, nụ trên khuôn mặt dường như đông cứng lại, “Nhiễm Nhiễm, em đang gửi tin nhắn cho ai ?”
“Cho Tĩnh Tĩnh.” Tôi miễn cưỡng giữ nụ .
“Đồ trang sức trên điện thoại của em hay đấy, mua lúc nào ?”
Giọng của Trương Miễn không hiểu sao luôn có vẻ có cảm giác dính dính mà lạnh như băng, giống như một con rắn.
“Sao lại có mùi thuốc khử trùng thế?” Anh ta nhăn mũi chán ghét.
Sau đó, trước khi tôi kịp phản ứng, ta đã đưa tay giật lấy điện thoại từ tay tôi và ném nó cùng với mặt dây chuyền ra ngoài!
“Trương Miễn!” Tôi tức giận , “Anh đang gì !”
“Là thằng chó đấy à?” Trương Miễn cũng không phía trước, chỉ quay đầu chằm chằm tôi, “Có người cho tôi biết, hôm qua em gặp mặt một người đàn ông ở bệnh viện, ta là ai?”
Làm sao ấy biết tôi đã đi đâu?
Đầu óc tôi bối rối, miễn cưỡng : “Chỉ là em cảm thấy không khỏe, đi bệnh viện kiểm tra một chút.”
“Ồ?” Anh ta chế nhạo: “Vậy tại sao lại phải đến khoa sản?”
Anh ta thực sự theo dõi tôi!
Càng đến gần chùa, tôi càng thấy choáng váng, “Cậu ấy là học cấp ba của em, đừng suy nghĩ quá nhiều.”
“Hy vọng là ,” Anh đưa tay chạm vào tôi. Tôi cố trốn về phía sau không tránh , bàn tay đuổi kịp, ẩm ướt lạnh lẽo, giống như một cỗ th-i th-ể.
“Đừng lo lắng.” Anh ta quay lại nụ dịu dàng, “Anh chỉ quá quan tâm em thôi, em .”
Nhưng tôi chỉ cảm thấy run rẩy, tại sao lúc trước tôi lại không nhận ra ta là một kẻ biến thái như ?
Bạn thấy sao?