12.
Trương Miễn bỗng gọi điện thoại tới, Tĩnh Tĩnh thấy cuộc gọi thì biến sắc. “Vợ ơi, em đi đâu , sao về nhà không thấy em?” Giọng Trương Miễn ở đầu dây bên kia vẫn hết sức dịu dàng, lộ ra sự quan tâm sâu sắc.
“Em đi ra ngoài với…”, trước khi kịp tên Tĩnh Tĩnh, tôi đã thấy ấy lắc đầu điên cuồng, trong mắt tràn đầy sợ hãi.
“Đi ăn cùng bè, ở nhà chán quá.” Tôi dừng lại rồi tiếp.
"Với ai?" Trương Miễn ở bên kia kiên nhẫn hỏi tôi.
"Anh quản lắm , em đi ăn với người khác lại còn phải cần sự đồng ý của à?"
Tôi thử nổi giận với ta, dù sao hiện tại cũng không biết đầu dây bên kia là thứ gì.
Anh có vẻ không vui, “Anh là chồng hợp pháp đã nhà nước chứng nhận của em, em có chuyện gì mà không thể biết?”
"Được rồi, là với nữ đồng nghiệp cũ trước kia, ăn tối xong em sẽ về. Đừng loạn nữa.” Tôi dỗ dành một cách chiếu lệ.
“Không phải với đàn ông?” Anh ta vẫn cố chấp xác nhận lại lần nữa.
"Không phải."
"Vậy em chụp ảnh đi." Anh nghiêm giọng hỏi: “Anh đón em nhé? Em đang ở đâu? Đi với ai ?” Sau đó, giọng ta càng lúc càng gấp gáp, sắc mặt Tĩnh Tĩnh cũng càng ngày càng trắng bệch. Tôi thấy ấy lo lắng đến mức giống như sắp nôn ra.
Tôi rốt cục không nhịn , “Trương Miễn! Anh còn chưa xong đúng không!”
Trương Miễn ở đầu dây bên kia dường như cảm nhận tâm trạng của tôi không ổn, cuối cùng tức giận dừng lại,
"Được rồi rồi, chỉ quan tâm đến em thôi. Về sớm chút nhé, ở nhà hầm canh cho em.” Sau khi cúp điện thoại, tôi và Tĩnh Tĩnh cùng thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng tầm mắt của ấy dừng lại trên điện thoại của tôi, đột nhiên cứng đờ.
“Nhiễm Nhiễm…” Cô run giọng , “Cậu, cậu có thể kiểm tra nhật ký cuộc gọi không?”
Tôi cúi đầu , rõ ràng vừa mới nhận điện thoại, lúc này lại không có bất kỳ ghi chép lịch sử cuộc gọi nào.
Sắc mặt Tĩnh Tĩnh so với khóc còn khó coi hơn.
“Mình với cậu rồi, ta thực sự đã chế't.”
Để tránh “thứ kia” nghi ngờ, tôi và Tĩnh Tĩnh hẹn ngày hôm sau cùng đi bệnh viện.
Một mình tôi nơm nớp lo sợ về nhà, lại đụng phải bà hàng xóm quen biết trong thang máy.
“Ui cha.” vợ hàng xóm khoa trương kêu lên: “Nùng chuyển đi đâu rồi? Ngô đã lâu không gặp Nùng rồi.”
*xưng hô địa phương của người Ngô (bản chuyển ngữ không đảm bảo đúng câu văn địa phương bản dịch nghĩa chữ nghiêng đúng chuẩn theo raw tác giả phiên dịch)
Một ý nghĩ lóe lên trong đầu, tôi ngập ngừng hỏi bà ấy: "Mấy ngày nay nhà cháu nấu nướng đêm muộn, có phiền đến hai người không?"
“Không có.” Bà ấy lắc đầu.
Tôi có chút kinh ngạc, tiếng chặt xương lớn như lại không có ai nghe thấy?
“Vậy là tốt rồi, gần đây chồng chấu đang luyện tập tay nghề, cháu chỉ sợ ấy ồn đến hai người.”
“Nùng tiên sinh?” Bà cẩn thận suy nghĩ, “Trương tiên sinh là oa, Ngô đã lâu không gặp Y rồi.” (Chồng của cháu à? Có phải cậu Trương không? Đã lâu rồi ta không gặp cậu ấy.)
Lòng tôi chậm rãi chùng xuống, gượng : “Có... có lẽ là chưa chạm mặt nhau thôi.”
Bà ấy đột nhiên vỗ đầu: “Đúng rồi, hai ngày trước Y đã gửi tin nhắn cho Ngô, Nùng đang dưỡng thân, muốn A Lạp thấy thì giúp Y để ý.” (Đúng rồi, hai ngày trước cậu ấy đã gửi tin nhắn cho ta, rằng cháu đang phải dưỡng bệnh, muốn ta có gặp cháu thì báo lại với cậu ấy một tiếng.)
“Ai da, Nùng thân thể tốt hơn chưa? Đàn ông hiện giờ có giọng điệu như cũng không dễ tìm, đến đây Ngô cho Nùng xem tin nhắn, Ngô còn cố ý lưu lại cho Ngô lão công .” (Ai da, cơ thể cháu đã khá hơn chưa? Hiện giờ kiếm người đàn ông tốt như khó lắm, mau tới đây ta cho cháu xem tin nhắn này, ta còn cố ý giữ lại để cho lão chồng ta xem cơ.)
“Kỳ quái, sao không tìm thấy tin nhắn? Ngô vẫn luôn không xóa tin tức nha.” (Kỳ lạ, sao không tìm thấy tin nhắn nhỉ? Ta không bao giờ xóa tin nhắn mà.)
Nhìn bà hàng xóm cằn nhằn tìm tin nhắn trên điện thoại, suy đoán của tôi càng chắc chắn hơn. Trương Miễn thực sự đang tìm người để chằm chằm vào tôi.
Chỉ sợ… ta đã sớm không còn là con người nữa rồi.
Bạn thấy sao?