11.
Tĩnh Tĩnh hẹn tôi ra ngoài ăn tối.
Dường như trong khoảng thời gian này ấy sống không tốt cho lắm, sắc mặt tái nhợt, dáng vẻ hốc hác... thoạt quả thực giống như chim sợ cành cong.
Tôi không có cảm giác thèm ăn, dùng thìa khuấy latte art trên cà phê thành một đống hỗn loạn.
Vừa ngẩng đầu, tôi phát hiện Tĩnh Tĩnh đang chằm chằm mình không chớp mắt.
Thấy tôi sang, ấy dường như đột nhiên phản ứng lại, vô thức rùng mình, nở một nụ gượng gạo với tôi.
“Nhiễm Nhiễm, gần đây cậu có khỏe không?”
Vẻ mặt ấy vẫn thể hiện sự quan tâm như mọi khi, tôi gần như nghĩ rằng những gì mình vừa thấy chỉ là ảo giác. “Không tốt lắm.” Tôi mệt mỏi xoa mi tâm, “Gần đây mình luôn gặp ác mộng, buổi tối lúc Trương Miễn nấu canh…”
Giọng của Tĩnh Tĩnh đột nhiên trở nên kỳ lạ và sắc bén, “Cậu cái gì? Trương Miễn? Buổi tối ta còn nấu canh cho cậu?” Tôi bối rối ngước lên ấy, “Ừ, có chuyện gì ?”
Tĩnh Tĩnh nắm lấy tay tôi, sắc mặt trắng bệch, "Nhiễm Nhiễm, mà... Trương Miễn đã chế't rồi mà.” Lòng bàn tay ấy đổ đầy mồ hôi lạnh nhớp nháp, cơn ớn lạnh dần dần bao trùm tôi.
Tĩnh Tĩnh tôi, giọng run rẩy, “Nhiễm Nhiễm, tay cậu lạnh quá... Cậu quên rồi sao, Trương Miễn đã chế't từ nửa năm trước rồi."”
Cả người tôi cứng đờ, không thể tin vào tai mình.
Vậy người sớm chiều bên cạnh tôi bây giờ là ai?
Tĩnh Tĩnh cho tôi biết, sau khi tôi cho Trương Miễn biết tin tức mang thai, lập tức chạy về nhà, trên đường trở về gặp phải tai nạn xe cộ. Kể từ lúc ấy, tinh thần của tôi đã bị rối loạn, đứa bé cũng không thể giữ , bị sảy thai ở tuần thứ 30. Từ đó trở đi, tôi ít khi ra ngoài.
“Đây là lần đầu tiên mình gặp cậu sau nửa năm.” Cô lo lắng , ngón tay xoắn lại thành một cục, “Cậu… cậu thật đấy à, tối nào ta cũng hầm canh cho cậu à?”
Chẳng những nấu canh cho tôi, còn bảo tôi nhất định phải uống hết.
Nếu những gì Tĩnh Tĩnh là thật thì dòng chữ máu kia có thể giải thích .
“Hắn muốn giê't .” ‘Hắn’, chính là chỉ Trương Miễn.
Tôi Tĩnh Tĩnh đang ngồi đối diện, , ấy vẫn tha thiết tôi như trước, ngay cả phấn nền của ấy cũng không che sắc mặt xanh xám, mái tóc dài khô xơ, duy chỉ có đôi môi là đỏ tươi... đỏ như vừa ăn thịt người.
Một cơn ớn lạnh từ lòng bàn chân tôi dâng lên, tôi nhớ lại câu chuyện về chiếc xe buýt tìm kiếm người thay thế. Tĩnh Tĩnh, ấy còn là người sống sao?
“Cậu ta ngày nào cũng quấy lấy cậu, mình tin điều này…” Tĩnh Tĩnh lo lắng liếm môi, tôi phát hiện môi ấy thậm chí còn có chút nứt nẻ, lộ ra một màu tím đáng ngại.
“Trong thời gian này mình không dám liên lạc với cậu vì ta cứ phiền mình.”
"Anh ta bị tai nạn xe... là vì mình." Sắc mặt Tĩnh Tĩnh trở nên rất xấu, "Anh ta ngoại , bị mình bắt ngay tại chỗ. Ngày hôm đó mình đe dọa là sẽ với cậu, ta trở về giải thích với cậu. Mình không ngờ lại xảy ra tai nạn."
"Ngoại ?" Tôi cảm thấy bản thân tựa như đã trở thành một con rối, chỉ biết lặp lại những từ đơn giản.
“Là một người phụ nữ mà mình không biết.” Tĩnh Tĩnh cắn môi dưới, “Mình vô gặp họ trong bệnh viện. Trương Miễn đang cùng ta khám thai. Cô ta... ta cùng tháng với cậu.”
“Nhưng tại sao cậu lại đến khoa sản?” Tôi lẳng lặng ấy, “Cậu cũng có thai à?”
Tĩnh Tĩnh giống như bị bỏng buông tay ra.
"Không có!" Mặt đỏ bừng, gần như sắp khóc. "Bạn trai cũ của mình… trai cũ đã lây bệnh cho mình. Mình đang định đi khám bác sĩ, lại vô gặp phải họ trong bệnh viện!"
“Chính là bởi vì chuyện này, cho nên ta muốn trả thù hai chúng ta.” Tĩnh Tĩnh nắm chặt tay tôi, móng tay gần như cắm sâu vào da thịt tôi.
Nhưng tôi không thấy đau chút nào.
“Người phụ nữ đó bây giờ ở đâu?” Tôi hỏi ấy.
Tĩnh Tĩnh lo lắng lắc đầu, “Mình không biết, mỗi ngày Trương Miễn đều quấy rầy mình, cơ bản là không có cơ hội đi tìm.”
Tôi nắm chặt tay ấy, “Mình cùng cậu đến bệnh viện, chúng ta cùng đi tìm người phụ nữ kia ra.”
“Mình không muốn đi!” Tĩnh Tĩnh hét lên.
Tĩnh Tĩnh cúi đầu không gì, cả người khẽ run rẩy.
Đúng lúc này, điện thoại của tôi không cẩn thận rơi xuống đất, khi nhặt lên lại vô phát hiện Tĩnh Tĩnh đã lặng lẽ ngẩng đầu lên, ánh mắt chằm chằm vị trí của tôi tràn đầy vui sướng phát ra từ nội tâm.
Cô ấy... đang à?
Tôi lập tức rùng mình.
Bạn thấy sao?