9.
Tôi không biết mình đã nằm dưới gầm giường bao lâu.
Sau khi nghe thấy tiếng họ đi ra ngoài, tôi chậm rãi bò ra khỏi gầm giường, cổ lại hơi mỏi, vừa cử đầu ngẩng lên thì thì thấy Trương Miễn đang cúi đầu tôi chằm chằm!
Anh chỉ đang trốn trên giường chờ tôi ra thôi!
Trên mặt ta hiện lên một loại vui mừng điên cuồng, "Cuối cùng thì em cũng đã ra ngoài."
Tim tôi chợt đập mạnh, chẳng lẽ ngay từ đầu đã biết tôi trốn ở dưới gầm giường rồi sao?
"Tất nhiên là vì muốn em biết." Cả khuôn mặt của Trương Miễn đột nhiên dí sát gần tôi, vẽ ra một vòng cung xoắn mà người bình thường không thể . "Nếu không, sao em biết chính mình đã những loại chuyện bẩn thỉu nào?"
"Đồ khốn nạn!"
Anh ta nắm lấy tóc tôi, kéo tôi đến trước lò nướng, nơi có ánh đèn sáng và mùi thịt cháy tỏa ra.
Tôi gần như bị mê hoặc bởi mùi hương đó.
Lò nướng kêu ‘ding’ một tiếng, ta nhếch mép, vươn tay kéo cửa lò.
Tôi mở mắt kinh hoàng, chứng kiến cảnh tượng kinh khủng nhất trong đời.
Bên trong lò nướng lửa cháy đỏ rực, ta định đưa cả tôi vào đó!
“Tôi không muốn!” Tôi cố gắng giãy dụa.
“Ngoan.” Trương Miễn mỉa, “Vào đây nướng cho kĩ, rửa sạch tội lỗi, sau đó bệnh của em sẽ khỏi.”
Tất nhiên là tôi không đồng ý!
Anh ta liền đánh gãy răng tôi, bóp cổ rồi ép tôi vào lò nướng.
Tôi siết chặt cổ tay ta, dường như Trương Miễn không cảm nhận , ta vẫn điên cuồng đẩy tôi vào. Lưng tôi chạm vào cánh cửa lò, đau đớn bất thình lình khiến tôi hét lên, nước mắt chảy dài trên má, gần như không thể thở .Trong tầm dần trở nên mơ hồ của tôi, tôi nhận ra ngón tay của mình đã biến dạng và dài ra, cơ thể tôi bất ngờ trở thành một chiếc váy đỏ?
Tôi...... đã xảy ra chuyện gì ?
Đứa bé quỷ đang trốn ở góc phòng phía xa, nó có vẻ cực kỳ sợ hãi Trương Miễn, cuối cùng nó vẫn lao tới và cắn vào tay ta!
Trương Miễn rít lên, buông cổ tôi ra.
Cuối cùng tôi cũng thoát khỏi đôi bàn tay cứng như sắt đó, đổ gục xuống đất và thở hổn hển.
Đứa bé quỷ treo trên cổ tay Trương Miễn, miệng nó mọc đầy răng như giác mút của đỉa, gần như ngay lập tức đã tạo ra một loạt vết thương đáng sợ trên tay ta.
Nhưng Trương Miễn lại cực kỳ vui sướng, “Con , cuối cùng con đã có thực thể rồi ư?”
"Là cha đây, con này, là cha con đây!"
Anh ta thậm chí còn nhặt một con dao ở bên cạnh và chém mạnh vào cổ tay mình, máu chảy ra, bóng dáng mơ hồ ban đầu của đứa bé đột nhiên trở nên rõ ràng hơn nhiều.
Nó từ từ mở miệng, thậm chí hình dáng con người của nó cũng trở nên rõ ràng hơn.
Quỷ nhỏ có chút bối rối Trương Miễn đang giữa nó trong tay, nghiêng đầu, dường như không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Tôi từ từ lùi ra phía sau.
Tuy nhiên, nụ trên mặt Trương Miễn đột nhiên đông cứng lại, hình dáng đứa bé trong tay ta dần dần tan biến. Trương Miễn điên cuồng hét, quay đầu chằm chằm vào tôi, lao tới bóp cổ tôi, lắc qua lại. "Con khốn! Mau thả nó ra!”
“Mau thả đứa bé ra!”
……
Tôi không thở , hai mắt tối sầm.
Tôi... sắp chế't rồi sao?
10.
Khi tôi mở mắt ra lần nữa, cổ họng tôi vẫn còn đau nhức dữ dội, Trương Miễn đang nhẹ nhàng đắp khăn lên trán cho tôi để hạ sốt, trên mặt đầy vẻ quan tâm.
“Bé cưng, sao em lại không biết tự chăm sóc bản thân như ? Anh mới ra ngoài có mấy ngày, lúc trở về đã thấy em ngất xỉu trên mặt đất, sợ chế't khiếp.”
“Đúng rồi.” Anh hỏi tôi: “Em định ra ngoài chơi à? Sao lại sắp xếp hành lý thế?” Hàm răng của tôi kịch liệt run lên, không lời nào.
Trương Miễn ôm lấy tôi, tựa cằm lên đỉnh đầu tôi, một cử chỉ dịu dàng và thư giãn.
"Em muốn ra ngoài chơi cũng . Chờ em khỏe hơn, chúng ta đến chùa thắp hương nhé?"
“Anh muốn cầu nguyện điều gì à?” Cổ họng của tôi khàn đến mức chính bản thân cũng cảm thấy sợ hãi, đầu óc choáng váng, như thể tôi thật sự bị sốt.
Anh ôm mặt tôi, bình tĩnh tôi, vẻ mặt vừa dịu dàng vừa mong đợi.
"Em , sinh cho một đứa bé nhé?"
"Chúng ta tại sao phải đến chùa cúng bái?" Tôi trừng mắt ta, “Siêu độ cho con của tôi?” Động tác của Trương Miễn cứng đờ, từ vẻ mặt của ta tôi thấy sự giãy dụa kịch liệt, cuối cùng ta thở dài , “Vẫn bị em phát hiện ra à?”
“Anh đang giấu tôi điều gì?” Tôi gần như không khống chế giọng của mình, hàm răng run lên.
Anh tôi một lúc rồi : “Vợ ơi, em phải tin rằng, tất cả đều là bởi vì em.” Sau đó, bò xuống gầm giường trước mặt tôi và mang thứ kinh khủng đó đi ra ngoài. “Đây là con của chúng ta.”
Nhìn vẻ mặt dịu dàng của ta cùng khối th-i th-ể đáng sợ kia, tôi chỉ cảm thấy ớn lạnh toàn thân, "Anh đang gì ? Tại sao lại những thứ như !"
Cuối cùng tôi không kiềm chế mà hét lên, Trương Miễn ôm chặt lấy tôi, "Nhiễm Nhiễm, Nhiễm Nhiễm, em tỉnh táo một chút đi!"
Toàn thân ta lạnh buốt, tôi sợ hãi gào thét.
"Tránh ra, tránh ra! Đừng chạm vào tôi!"
Trong giọng của mang theo tiếng khóc nức nở, “Em mau tỉnh lại đi! Đây là con của chúng ta, là chính em không tin con chúng ta đã chế't, cho nên hết lần này đến lần khác đào th-i th-ể lên! Anh thật sự không còn cách nào khác!"
Động tác của tôi trong nháy mắt cứng đờ.
“Cái gì?”
Trên người Trương Miễn thoang thoảng mùi máu, ta xắn tay áo lên cho tôi xem vết thương trên người. “Em không thể chấp nhận chuyện đứa bé đã chế't, vì mà mắc chứng rối loạn lưỡng cực."
Tôi không thể tin những gì ta .
Khoảnh khắc Trương Miễn xoay người đi lấy đồ, cổ tay áo bị vén lên, tôi phát hiện trên đó thật sự có mấy dấu móng tay đã khép lại.
Nhưng không phải tôi mới cào ta chảy máu sao?
Rốt cuộc cái nào mới là hiện thực, cái nào mới là ảo tưởng?
Tôi không thể phân biệt .
Bạn thấy sao?