6.
Có trời mới biết đầu bên kia điện thoại là thứ gì.
Tôi suy nghĩ một chút, sau đó đi thẳng đến chỗ bác sĩ tâm lý của mình.
Đúng rồi, thực ra tôi... không phải hoàn toàn bình thường.
Trời đã tối, Vương Sâm đang chuẩn bị tan , thấy tôi, ta tỏ vẻ cực kỳ ngạc nhiên: "Cô Chu? Sao bây giờ lại ở đây? Gần đây cảm thấy thế nào rồi?"
Anh ta rót cho tôi ly nước, tôi không thể uống bất cứ thứ gì.
“Sao ?” Vương Sâm cẩn thận quan sát tôi, “Trông không khỏe.”
Tôi im lặng một lúc, cuối cùng ngập ngừng : “Tôi… nghĩ là tôi thấy ma.”
Vương Sâm kiên nhẫn nghe tôi , cuối cùng mỉm với tôi,
"Chắc là ảo giác, Trương đã lâu không đến chỗ tôi kê thuốc,như đi, tôi kê cho một ít thuốc, uống tạm trước đi."
Anh ta không tin tôi.
“Mấy ngày nay tôi ngủ không ngon giấc” Tôi với ta, “Luôn mơ thấy một đứa trẻ kêu khóc gọi ‘mẹ’.” Tôi thấy ở góc phòng sau lưng bác sĩ, đứa bé toàn thân xanh tím từ từ lỏ ra.
Đôi mắt của nó không có lòng trắng, con ngươi đen kịt thẳng vào tôi, sau đó chỉ vào Vương Sâm, chậm rãi lắc đầu với tôi.
Nó muốn ám chỉ điều gì?
Vương Sâm không đáng tin sao?
“Tôi muốn lên chùa thắp hương cầu siêu cho đứa bé đó.” Tôi muốn thăm dò ta.
“Sự việc đó đã khiến bị tổn thương quá lớn.” Vương Sâm không hề biết sau lưng mình đang tồn tại một thứ đáng sợ, tiến tới vỗ vỗ an ủi tôi: “Tốt nhất là cố gắng đừng nghĩ nhiều về chuyện đó.”
Chuyện gì cơ?
Tại sao tôi không nhớ gì cả?
“Lần uống thuốc trước đó có thể đã ảnh hưởng một phần trí nhớ của tôi.” Tôi với Vương Sâm. “Tôi không nhớ mình từng mang thai.”
Vương Sâm lộ ra vẻ mặt khó xử.
“Trương Miễn lừa gạt tôi, tôi là người có lỗi.” Tôi chằm chằm Vương Sâm chậm rãi : “Anh là bác sĩ tâm lý của tôi, người cần trực tiếp chịu trách nhiệm là tôi. Xin hãy cho tôi biết, trước đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì với tôi? Tôi nghi ngờ rằng Trương Miễn đã thông qua việc điều chỉnh liều lượng thuốc khiến cho trí nhớ của tôi trở nên hỗn loạn, Anh biết đấy, giờ có biết bao nhiêu người phải viết di chúc trong thời gian chờ ly hôn, tôi lo hắn có thể có ý định không tốt với tôi.”
"Đó là một cơ chế bảo vệ chấn thương." Cuối cùng, Vương Sâm cũng lên tiếng, ấy lo lắng tôi, “Cô đã từng bị xâm phạm và không may mang thai. Sự việc này đã kích thích lớn tới , đến mức xuất hiện chứng rối loạn lưỡng cực nghiêm trọng, cần một thời gian dài mới hồi phục .”
“Nhưng đúng là thuốc có ảnh hưởng đến trí nhớ của , điều này có thể khiến cảm thấy bối rối. Đừng lo lắng, mọi chuyện sẽ ổn thôi.”
Nói đến cuối cùng, Vương Sâm thở dài, “Anh Trương thực sự rất , Nhiễm Nhiễm, đừng suy nghĩ quá nhiều.”
Anh ta dừng lại.
“Anh ấy muốn ngừng uống thuốc, có lẽ là hy vọng sẽ mang thai lần nữa. Anh ấy đã tham khảo tôi trước đó rồi."
Ba mươi tuần?
Tại sao tôi lại mang thai đứa con của kẻ hiếp dâm tận ba mươi tuần?
Nhưng tôi nhớ rõ rằng bản thân đã vui vẻ báo cho Trương Miễn tin vui rằng mình có thai.
Sau một cơn đau đầu dữ dội, trí nhớ của tôi trở nên càng hỗn loạn hơn.
Đôi khi, sau khi kết thúc công việc, ấy tựa đầu vào bụng tôi một lúc, vẻ mặt dịu dàng và đầy mong đợi.
Nhưng vào một lúc khác, nửa đêm ấy đang đứng bên giường với vẻ mặt vô cảm, tôi chằm chằm.
Rốt cuộc, người có vấn đề với trí nhớ là ai?
Sau khi lấy thuốc, tôi tra cứu thì thấy rõ ràng đây là thuốc chữa chứng hoang tưởng.
Chẳng lẽ những gì tôi thấy trước đây chỉ là ảo giác của tôi?
7.
Trương Miễn rằng sẽ trở lại vào ngày mai.
Tôi đã gửi tin nhắn WeChat cho ấy, tôi sợ ở nhà một mình nên tối nay sẽ qua nhà một đêm. Anh ấy trả lời với vẻ buồn bã, rằng tôi nhớ phải quay lại vào ngày mai và hứa rằng khi tôi trở về, cơm sẽ ở trong nồi và ấy sẽ đợi tôi trên giường——
Vừa ngoan lại vừa biết nịnh nọt.
Nếu là trước đây, tôi nhất định sẽ vui vẻ vài câu tán tỉnh.
Nhưng bây giờ.
Tôi chỉ muốn tránh xa ấy...càng xa càng tốt.
Tôi không dám ở nhà nữa, có trời mới biết tối nay tôi sẽ còn thấy gì nữa.
Tôi định dọn đồ, đi ra ngoài vài ngày, rồi tìm người kiểm tra hồ sơ bệnh nhân của tôi. Cha mẹ tôi mất sớm, các mối quan hệ của tôi rất hời hợt và tôi chỉ có một vài người thân…
Đợi đã, ngoài Tĩnh Tĩnh, tôi còn có người nào nữa à?
Tại sao tôi không thể nhớ tên của họ?
Lúc này, một thứ gì đó nhanh chóng bò xuống dưới giường, như có một loại lực hấp dẫn vô hình, khiến tôi từ từ nằm xuống và bò vào gầm giường.
Tại sao tôi không biết dưới gầm giường lại rộng đến ?
Như thể bị thứ gì đó cho mê muội, tôi từ từ bò vào bên trong, cho đến khi đụng phải một thứ vừa lạnh vừa nhớp nháp.
Tôi loay hoay lấy điện thoại ra, bật đèn pin lên, khuôn mặt của một đứa trẻ sơ sinh đột nhiên xuất hiện trước mặt, tôi sợ đến mức ngừng thở.
Cũng không biết có phải là ảo giác hay không, trong khoảnh khắc đó, tôi thấy th-i th-ể đứa bé kia đang nở nụ quái dị với tôi, vô số bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo tóm lấy tôi.
Nó gọi tôi.
Mẹ ơi
Tôi đột ngột ngẩng đầu lên, đập mạnh vào ván giường, cơn đau dữ dội khiến tôi gần như ngất đi.
Tôi có thể mơ hồ cảm thấy hộp sọ của mình bị lõm xuống, máu nhuộm đỏ tầm của tôi. Cuối cùng tôi lại ngất đi.
Bạn thấy sao?