"Đương nhiên, nếu em của tao đã ch.ết, tao sẽ khiến mày phải đau khổ gấp vạn lần bây giờ." Lý Huân hung ác .
Tôi không quan tâm đến bất cứ điều gì khác, tôi như kẻ sắp chết đuối bất ngờ vớ cọng rơm.
"Cô ấy vẫn còn sống mà, có thể ..."
Anh có thể để tôi đi không?
Lý Huân liếc mắt liền hiểu ý nghĩ của tôi. "Đương nhiên không, mày giam giữ trái phép em tao suốt một năm liền, sao tao có thể dễ dàng bỏ qua như . Hiện tại, tao đang trả thù theo cách của mình.”
Nhưng! Anh không có quyền bỏ tù tôi!
Tôi rất muốn hét lên lại không thể phát ra âm thanh nào, dường như tôi càng ngày càng buồn ngủ, tôi không thể ngủ !
Giọng điệu của Lý Huân rất nhẹ nhàng những lời ta đủ để nghiền nát tôi thành từng mảnh.
“Lục Minh, mày có thắc mắc vì sao ngôi nhà này như bị tách biệt, không có hàng xóm để ý đến không?” Lý Huân tinh nghịch tôi. “Mày thông minh như , nhất định sẽ đoán ra.”
Lần này tôi thực sự tuyệt vọng.
Tôi đã từng bạo hành Lý Tiêu Tiêu ở nhà cả ngày lẫn đêm. Để giải thích cho tiếng hét của ta, tôi đã với hàng xóm rằng chúng tôi đã đính hôn và vợ chưa cưới của tôi là một bệnh nhân tâm thần. Tôi dùng hàng rào sắt bịt kín cửa sổ là để ngăn cản ta chạy trốn rồi tổn thương người khác.
Tôi viết nhật ký mỗi ngày để ghi lại cảm sâu sắc của mình dành cho Lý Tiêu Tiêu và viết rằng ta thỉnh thoảng tự hành hạ mình để ngăn chặn mọi huống xấu có thể xảy ra. Cho đến khi tôi bị Lý Huân khống chế một tháng trước.
Bây giờ, tất cả những điều này là do tôi tự chuốc lấy, là quả báo của tôi.
Tôi muốn hỏi ta, thế nào ấy có thể trốn thoát trong khi rõ ràng tôi đã ngộ sát Lý Tiêu Tiêu và ném ấy xuống biển vào đêm đó.
Tôi muốn hỏi ta, bây giờ ấy thế nào?
Tôi muốn hỏi ta, đứa con giữa tôi và ấy đã ra đời chưa?
Tôi muốn hỏi ta, sao lại biết chuyện của tôi và ấy?
Tôi muốn hỏi ta, khi nào ta có thể để tôi đi?
Tôi muốn hỏi ta...
Nhưng mí mắt càng lúc càng nặng trĩu, cuối cùng tôi không thể kiềm chế cơn buồn ngủ của mình.
Trong giấc mơ, hình như tôi đang với một rằng ngày 20 tháng 5 là sinh nhật của ấy và là ngày kỷ niệm chúng tôi ở bên nhau, điều đó tượng trưng cho việc tôi sẽ mãi ấy.
Trong giấc mơ, hình như tôi đã hứa sẽ đưa này đến hòn đảo ấy thích để chụp ảnh cưới vì ấy từng kể với tôi rằng nghe chụp ảnh ở đó sẽ giúp các cặp đôi ở bên nhau mãi mãi.
Trong giấc mơ, tôi như quay trở lại lần đầu tiên thấy ấy, tay trong tay với một khác, nở nụ thật tươi cảm giác như nó như có thể chữa lành nửa đầu đời bất hạnh của tôi.
Trong giấc mơ, tôi hối hận vô cùng, giá như lúc trước tôi dịu dàng hơn một chút...
5.
"Ring ring" là tiếng điện thoại di của "Lý Huân" vang lên.
Anh ta liếc người đàn ông đang nằm trên mặt đất, sau đó cầm điện thoại lên, "Lộ Lộ, đã hoàn thành nhiệm vụ."
Bên kia dường như hỏi điều gì đó.
Anh ta do dự một chút. "Anh sẽ không ném Lục Minh xuống biển, trừng như này đối với Lục Minh đã đủ nặng rồi, chúng ta không thể thả hắn đi sao?"
Tôi không biết những gì ở phía bên kia của điện thoại.
"Lý Huân" khẩn thiết . "Anh biết, không thể hiểu giữa các . Nhưng giếc người sẽ phải đền mạng đó, dù sao Tiêu Tiêu cũng chỉ là của em thôi."
"Cả hai chúng ta đều đã đính hôn, tại sao em không chịu sống tốt cuộc sống của mình? Em quên rằng chúng ta thậm chí đã chụp ảnh cưới trên hòn đảo thích của em rồi sao?"
Sau một lúc.
"Lý Huân" đột nhiên ngồi xổm xuống, ta không nhịn ôm đầu, khóc lóc cầu xin người bên kia điện thoại: "Lộ Lộ, ơn, hãy giữ đứa trẻ lại, thề, thề sẽ không bao giờ đánh em nữa.”
6. Lời cuối
Một người luôn mình phản đối bạo lực gia đình không có nghĩa là người đó không biết bạo lực gia đình mà tùy thuộc vào việc người đó đã .
Một người tốt với gia đình chưa chắc đã tốt với , điều đó phụ thuộc vào việc ấy ( ấy) có coi như người nhà hay không.
Người lên tiếng giúp cho kẻ xấu, có lẽ đang cố biện minh cho việc mà họ muốn (hoặc đã ).
Đừng bao giờ đánh mất gia đình và bè vì một người nào đó, người thực sự sẽ không để mất tất cả trừ ấy ( ấy).
Bạo lực gia đình, chỉ có không lần hoặc là vô số lần nên một khi đã gặp phải thì đừng bao giờ chấp nhận tha thứ.
Và cuối cùng, xin hãy luôn thương bản thân mình.
(Hết)
Bạn thấy sao?