Tuyển Tập Kinh Dị [...] – Chương 23

Tôi sợ những người mặc đồ đỏ bởi vì Lý Tiêu Tiêu sợ màu đỏ. Là do tôi đã từng đánh ấy thậm tệ đến nỗi cả người bê bết máu và khiến chiếc váy trắng của ấy bị nhuộm máu đỏ tươi.

Tôi cũng đã khoan một lỗ nhỏ trên cửa phòng tắm để theo dõi nhất cử nhất của Lý Tiêu Tiêu.

Còn nữa, số điện thoại kia là của Đồng Lộ, thân nhất của Lý Tiêu Tiêu.

Sau khi cha mẹ của Lý Tiêu Tiêu qua đời, ấy rằng Lộ Lộ là người duy nhất của ấy. Nhưng vì ham muốn kiểm soát, tôi đã cầu ấy lựa chọn giữa tôi và Đồng Lộ. Điều này khiến ấy mất đi người thân nhất và sự kết nối với thế giới bên ngoài.

Lý Tiêu Tiêu luôn rằng tôi không thể hiểu giữa các .

Vậy thì sao, không phải tôi đã chia cắt đó à?

Nhưng tôi không ngờ rằng con điếm Lý Tiêu Tiêu này lại dám dối, rõ ràng ta với tôi rằng trai mình đã cắt đứt quan hệ với gia đình và định cư ở nước ngoài, sẽ không quay lại nữa.

Cô ta cứ rằng bản thân tôi ta lại dối tôi.

Cô ta xứng đáng với những thứ kia!

Họ chỉ muốn trả thù tôi và muốn tôi trải qua cảm giác đơn và bất lực của Lý Tiêu Tiêu!

Nhưng giờ phút này, tôi đã biết tất cả.

"Chúng mày không thể kiểm soát tao nữa.!"

Tôi hét lên câu này với một nụ độc ác.

Nhân lúc ta chưa kịp chuẩn bị, tôi đã lao ra cổng, bấm "0520" lên ổ khóa số, cánh cửa mở ra chỉ sau một tiếng "cạch".

Đây là sự tự do mà tôi muốn!

Tự do đã gần trong tầm tay tôi lại ngã xuống?

Bằng cách nào?

Tôi rõ ràng không uống thứ thuốc màu đỏ đó!

"Lục Minh", không, ta nên gọi là "Lý Huân", bước đến gần tôi và tôi bằng ánh mắt đầy sự lạnh lùng.

"Lục Minh, mày thật sự không thể thay đổi."

"Mày đã đoán đúng phần lớn mọi chuyện điều duy nhất đoán sai là, sao tao có thể trừng mày đơn giản như thế trong khi mày đã giếc em tao?"

Anh ta thật sự biết?!

Tôi không thể tin điều quan trọng hơn bây giờ là… "Thuốc đó không phải là ..."

“Đó chỉ là thuốc ảo giác mà thôi.” Lý Huân ra vẻ thương tôi, sẵn lòng cho tôi một câu trả lời.

Thảo nào ta không thèm quan tâm tôi có uống hay không ...

"Vậy thì tại sao..."

“Tại sao dưới gầm giường lại có dòng chữ không uống thuốc đỏ?” Lý Huân . “Chỉ có loại như mày mới tin người lạ hơn người ngày đêm chung chăn gối thôi.”

Tôi hiểu những gì Lý Huân muốn .

Tôi đã từng nổi trận lôi đình vì đồng nghiệp nam của Lý Tiêu Tiêu đã tỏ với ấy. Tôi điên cuồng chất vấn về lòng chung thủy của ấy với tôi.

Cô ấy tái nhợt vì đau và cầu xin tôi thương xót tôi đã để ấy chết cóng dưới trời tuyết trong suốt một giờ trong bộ đồ ngủ trước khi thả ấy ra.

"Bốp" Tôi choáng váng, là Lý Huân tát tôi.

"Đồ khốn! Em ấy còn đang mang thai đứa con của mày!" Hai mắt Lý Huân đỏ rực như thể muốn ăn tươi nuốt sống tôi.

KHÔNG! Anh ta sai rồi!

“Ai có thể chứng minh đứa bé là của tao mà không phải của người khác!” Tôi hét vào mặt Lý Huân.

Lý Huân quả nhiên im lặng, rõ ràng là em hắn có tội.

Tôi chỉ muốn đánh vỡ tinh thần ta. "Mày là của Lý Tiêu Tiêu, lẽ nào mày không biết con người ta ra sao à?"

Lý Huân dường như không còn tức giận nữa, ta chỉ mỉm , vẻ mặt buồn bã, dường như không còn quan tâm đến bất cứ điều gì nữa. "Lục Minh, mày cho rằng mình rất thông minh à?"

"Tao đoán nhé, mày cho rằng tất cả những lời kia đều do chính mình viết?"

Không phải thế à?

Nếu không phải do tôi viết, có lẽ nào?!

“Phải, là tao đã viết nó!” Khuôn mặt của Lý Huân đến gần tôi trong ánh sáng lờ mờ, vẻ mặt dữ tợn, giống như một con quỷ.

Tôi chợt hiểu ra.

Lần này tôi thực sự hiểu.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...