Tôi có biết cậu trai ngu ngốc này, cậu ta là Phòng Kiến của lớp chúng tôi.
Từ lúc vào đại học đã bắt đầu liếm Hạ Thanh Thanh như đồ mất não, khổ cực theo đuổi Hạ Thanh Thanh ba năm, Hạ Thanh Thanh thay trai mấy lần cũng không đến phiên cậu ta, cậu ta vẫn tiếp tục liếm.
Làm người chạy việc mua cơm, cống nạp tiền sinh hoạt phí hàng tháng, Phòng Kiến luôn ngoan ngoãn phục tùng Hạ Thanh Thanh một cách mù quáng.
Hôm nay cậu ta lại bị Hạ Thanh Thanh sai khiến mua trà sữa đến.
Hạ Thanh Thanh thường hay Phòng Kiến chính là gia nô mà ta thuần dưỡng, vĩnh viễn sẽ không đương với cậu ta, chỉ là sử dụng rất thuận tay mà thôi.
Tôi cái tên ngu ngốc này mà giận sôi máu, mở miệng mắng: “Lỗ mũi của cậu mọc ra từ mông hả? Trên người cậu ta có mùi gì bộ cậu không ngửi à?”
“Hay là cậu chỉ thích ăn đống cứt chó này thôi?”
Phòng Kiến không chỉ có đầu óc ngu mà cái miệng cũng ngu nốt, thấy hình là không lại tôi cho nên nhấc tay muốn đánh.
Một bàn tay vươn ra đỡ lấy tay của Phòng Kiến.
Đó là thợ điện Lão Vương.
Lão Vương là thợ điện của trường chúng tôi, đã công tác ở đây 20 năm, ông ấy vẫn luôn rất tận tụy với công việc.
Năm ngoái câu lạc bộ báo chí của chúng tôi lên kế hoạch chọn đề tài, tôi đã đặc biệt đến phỏng vấn Lão Vương. Sau khi đăng câu chuyện của Lão Vương lên báo của trường thì ông ấy đã nhận lời khen ngợi của hiệu trưởng, lương cũng tăng thêm vài trăm đồng.
Ngày nào Lão Vương cũng tốt về tôi, lần này nghe tôi bị Hạ Thanh Thanh đổ oan thì ông ấy tức giận vô cùng.
Bình thường Lão Vương hay những công việc nặng nhọc trong trường nên tay rất có lực, ông ấy lật cổ tay một cái nắm chặt cẳng tay Phòng Kiến, cậu ta hét thảm rồi ngồi phịch xuống đất.
Tiếng bàn tán của các học nhanh chóng vang lên: “Không thể tưởng tượng nổi, trông Hạ Thanh Thanh xinh đẹp như mà lại ở dơ khiếp.”
“Ngày thường Hạ Thanh Thanh thích trang điểm đậm hóa ra là để che giấu mùi hôi của mình.”
“Trời ơi, quần lót gì mà một tháng không thay, có bị nhiễm bệnh hay không , quá đáng sợ, quá ghê tởm.”
…
Chiều hướng dư luận tức thì đảo ngược.
Tôi tiếp tục đánh vào chỗ đau: “Đúng , nghe nếu quanh năm không thay quần lót thì chỗ đó dễ sản sinh nhiều loại bệnh, loại bệnh này có tính lây lan mạnh, có thể lây nhiễm qua mồ hôi hoặc giọt bắn…”
Trong phòng vũ đạo vang lên tiếng hét chói tai, mọi người đồng loạt lui về phía sau tựa như thủy triều rút xuống, chỉ để lại Hạ Thanh Thanh luống cuống đứng giữa trung tâm phòng học.
Tôi tủm tỉm Hạ Thanh Thanh đang không biết thế nào, trong lòng vô cùng sảng khoái.
Không phải thích đứng ở trung tâm à, hôm nay tôi sẽ để cậu đứng ở trung tâm cho cậu nổi bật nhất luôn!
Hạ Thanh Thanh cuối cùng cũng không chịu nổi sự chỉ trỏ của mọi người, khóc lóc chạy trối chết: “Trần Gia, cậu… Cậu bắt nạt người khác, tôi sẽ đi với giáo viên.”
Thân thể nhỏ nhắn nhu nhược cuốn theo mùi hôi của cống thoát nước chạy đi như bay.
Không khí trong phòng vũ đạo trở nên trong lành ngay lập tức.
Kiện kiện kiện, tôi đang chờ vụ kiện này đấy!
07.
Giáo viên phụ trách mau chóng gọi điện thoại đến, tôi hãy đến văn phòng một chuyến.
Tôi đã chờ vụ kiện cáo này từ lâu.
Lúc tới nơi tôi mới phát hiện ngoại trừ giáo viên phụ trách và Hạ Thanh Thanh thì còn có chủ nhiệm khoa.
Tôi còn chưa mở miệng thì Hạ Thanh Thanh đã cáo trạng trước: “Thầy phụ trách, chủ nhiệm khoa, em muốn xin chuyển phòng ký túc xá.”
“Buổi sáng hôm nay thầy phụ trách kiểm tra phòng ngủ thì phát hiện Trần Gia không giặt quần lót nên đã trừ điểm vệ sinh của cậu ta. Nhưng Trần Gia chẳng những không hối cải mà còn bôi nhọ đó là quần lót của em!”
“Vừa nãy cậu ta lại đến phòng vũ đạo bịa đặt tin đồn về em, em không muốn ở chung phòng với loại người độc ác như nữa!”
Lúc nào nước mắt của Hạ Thanh Thanh cũng rơi là rơi, hai hàng nước mắt cá sấu lại chảy xuống, tiếp tục diễn bộ dạng đáng thương.
Tôi suýt chút nữa phun ra một ngụm máu, quả nhiên tiện nhân này đi đến đâu là lại trò đến đó!
May mắn là tôi đã chuẩn bị xong chứng cứ.
Bạn thấy sao?