Khi tôi và Mục Thần đang an ủi nhau, bên kia, Trần Kiệt và Khương Duyệt hoàn toàn rơi vào trạng hỗn loạn.
Vừa thấy cảnh sát, Trần Kiệt trở nên hoảng loạn, hắn ta tát Khương Duyệt một cái thật mạnh, ta ngã xuống đất.
“Đồ lừa đảo! Mày sẽ ổn cơ mà? Mày lại gạt tao nữa à?”
Khi cảnh sát tiến đến để khống chế, Trần Kiệt, trong cơn cuồng loạn, nhặt con dao lên và lao vào Khương Duyệt, chém điên cuồng như mất trí. Hắn liên tục ra tay, đến nỗi chém ta đến mười mấy nhát.
“Để tao xem mày còn lừa ai nữa không, tao sẽ mày!”
Khi cảnh sát cuối cùng cũng khống chế Trần Kiệt, Khương Duyệt đã nằm bất trên mặt đất, bị thương đến mức ngất xỉu. Máu văng khắp nơi, một cảnh tượng khủng khiếp mà Mục Thần đã nhanh chóng che mắt tôi lại, không để tôi phải chứng kiến.
Sau đó, chúng tôi phối hợp với cảnh sát trong việc lấy lời khai. Qua điều tra, Trần Kiệt và Khương Duyệt đều phải chịu những hình thích đáng. Trần Kiệt bị kết án năm năm tù giam vì tội cố ý thương tích nghiêm trọng. Khương Duyệt cũng không thoát khỏi lưới pháp luật, ta bị kết án ba năm tù vì tội xúi giục phạm tội.
Kết cục của Khương Duyệt thật thảm . Một chân bị Trần Kiệt chém gần đứt, cơ thể đầy vết thương nặng, có vết còn tổn thương phổi, khiến cả đời ta không còn như trước nữa.
Vụ việc nhanh chóng trở thành tâm điểm trên các trang báo. Danh tiếng của cả hai bị bôi nhọ hoàn toàn, trở thành trò cho thiên hạ. Trường học cũng lập tức ra quyết định đuổi học cả hai, đồng thời hỗ trợ chúng tôi và phòng của Mục Thần một khoảng thời gian bảo lưu để ổn định tâm lý.
Nhờ có thời gian bảo lưu này, tôi và Mục Thần đã tiếp tục việc học, tốt nghiệp suôn sẻ và nhận học bổng du học nước ngoài. Sau khi trở về, chúng tôi không chỉ hoàn thành xuất sắc chương trình học mà còn nhanh chóng ổn định sự nghiệp.
Mục Thần tiếp quản tập đoàn M của gia đình , còn tôi tiếp nhận vị trí lãnh đạo tại tập đoàn L.
Ba năm sau, tập đoàn M và tập đoàn L quyết định hợp nhất, trở thành một liên doanh lớn mạnh dưới sự điều hành của hai chúng tôi.
Ngày cưới, tôi khoác lên mình chiếc váy cưới trắng muốt, tay trong tay Mục Thần bước vào lễ đường, cả hai đều rạng ngời hạnh phúc. Lan Doanh và Từ Huệ cũng đến chúc phúc, phù dâu cho tôi. Giờ đây, cả hai đều đã thành công trong công việc, người là luật sư danh tiếng, người là kế toán xuất sắc, tương lai rộng mở.
Còn về phần Khương Duyệt và Trần Kiệt, cuộc sống của họ lại chìm vào bóng tối.
Nghe trong tù, Trần Kiệt đã phải đối mặt với sự trừng của các tù nhân khác. Tội hiếp dâm khiến hắn trở thành đối tượng bị căm ghét, bị hành hung đến thừa sống thiếu chết. Hắn bị đánh gãy răng, “công cụ án” cũng bị đập nát, cả đời không còn khả năng.
Còn Khương Duyệt, vào tù với tính cách kiêu căng, kết cục cũng không khá hơn. Cô ta bị đàn chị đánh đập mỗi ngày, thậm chí còn bị ép những việc nhục nhã. Mặt mũi biến dạng đến mức không ai nhận ra.
Ra tù, không nơi nào chịu nhận cả hai việc, họ phải lang thang xin ăn để sống. Nhưng Khương Duyệt không chịu từ bỏ bản tính láu cá, dần dần ta chuyển sang trục lợi từ những kẻ khác và tìm đường sang khu vực miền Bắc Myanmar để tìm kiếm cơ hội mới.
Sau đó, tôi vẫn nghe tin tức về Trần Kiệt, Khương Duyệt thì biệt tăm như chưa từng tồn tại. Có người đồn rằng ta bị rơi vào cảnh nô lệ dục trong một ngôi làng hẻo lánh, hoặc thậm chí còn có những kết cục kinh khủng hơn.
Dù thế nào, tôi cũng không quan tâm nữa. Cuộc sống của tôi và Mục Thần giờ đây hoàn toàn bình yên.
Chuyện cũ đã qua, người ác đã nhận quả báo xứng đáng, còn chúng tôi thì tiếp tục hướng đến tương lai rạng ngời.
Bạn thấy sao?