“Chưa từng ăn đúng không? Đây là nhà hàng kiểu Pháp, rất cao cấp. Không chỉ có món gan ngỗng, ốc sên hiếm có, ngay cả thực đơn cũng bằng tiếng Pháp!
“Không hổ là của tôi, toàn chọn những nơi đẳng cấp như thế này…”
Nhìn dáng vẻ hợm hĩnh của Khương Duyệt, chẳng khác nào một kẻ vô dụng.
Thấy tôi lộ vẻ khinh bỉ, Khương Duyệt bắt đầu lân hỏi han:
“Chi Chi, Mục Thần đã từng đưa cậu đến đây chưa?”
“Chưa từng.”
Chúng tôi đều đến nhà hàng hoàng gia ăn, dù sao đồ ăn kiểu Pháp từ nhỏ đã ăn đến phát ngán rồi!
Nghe tôi , Khương Duyệt càng đắc ý, không khỏi bật .
“Xem ra Mục Thần cũng không cậu lắm nhỉ, không nỡ đưa cậu đến nhà hàng cao cấp, vẫn là của tôi tốt hơn.
“Anh ấy rất tuyệt vời! Không chỉ nhận học bổng nhất trong ba năm liên tiếp của S đại, còn đăng bài luận văn trên tạp chí uy tín, lại là chủ tịch câu lạc bộ bóng rổ, quan trọng nhất là ấy rất cưng chiều tôi, không chỉ mua hàng hiệu, đưa tôi đi ăn uống, còn hứa sẽ cưới tôi phu nhân tập đoàn nữa!”
Lan Doanh và Từ Huệ càng nghe càng thấy không đúng.
Ai cũng biết, người nhận học bổng nhất trong ba năm liên tiếp của S Đại chỉ có Mục Thần.
Hơn nữa, Mục Thần cũng đã đăng bài luận trên tạp chí uy tín, lại còn là chủ tịch câu lạc bộ bóng rổ.
Họ chằm chằm vào Khương Duyệt.
“Khương Duyệt, trai cậu là ai?”
Khương Duyệt tôi, mỉm khiêu khích: “Công tử tập đoàn M – Mục Thần.”
Lan Doanh và Từ Huệ sững sờ, tức giận đập bàn.
“Chết tiệt! Chẳng trách nghe càng thấy quen! Cậu lại đi cướp trai của Chi Chi?”
“Tôi mới nhớ ra, chiếc xe và đồng hồ đó đều là của Mục Thần! Lần trước ấy đến đón Chi Chi, chúng tôi đã thấy qua, chẳng trách thấy quen.”
Tôi không vội, nhàn nhã Khương Duyệt, miệng nở nụ nhẹ.
“Thật sao?”
Đúng lúc này, Trần Kiệt và Mục Thần gần như cùng lúc bước vào.
Thấy Mục Thần, mắt Khương Duyệt sáng lên, đi thẳng đến bên Mục Thần.
“Bảo bối ~ đến rồi, em nhớ chết mất!”
Mục Thần né tránh ta với vẻ mặt ghê tởm, để mặc Khương Duyệt ôm trượt, ngã sõng soài trên mặt đất.
Sau đó bước đến bên tôi, nắm lấy tay tôi, mỉm dịu dàng.
“Chi Chi, đến rồi.”
Tôi cũng nắm lấy tay , ngọt ngào.
“Mục Mục, sao lại có thêm một mà em không biết?”
Mục Thần lạnh lùng liếc Khương Duyệt.
“Không quen, chỉ là một kẻ bám đuôi thôi.”
Khương Duyệt sững sờ, kinh ngạc Mục Thần.
“Gì cơ? Anh , em là Duyệt Duyệt của mà!”
Lúc này, Trần Kiệt vội chạy đến bên Khương Duyệt, đau lòng nâng ta dậy, bàn tay nhớp nhúa sờ lên mặt ta.
“Duyệt Duyệt, mới là bảo bối của em mà!”
Khương Duyệt bị người trước mặt cho ghê tởm.
Đầu to như quả dưa, da đen như nhọ nồi, mặt đầy mụn, trông vô cùng nhơ nhuốc.
Khương Duyệt thẳng tay tát Trần Kiệt một cái.
“Anh là ai? Đừng có sờ lung tung, cẩn thận tôi kiện tội quấy rối đấy!”
Trần Kiệt ấm ức cúi mặt, càng thêm nhơ nhuốc.
“Duyệt Duyệt, là đây mà! Anh chính là người ngày ngày gọi điện thoại, hôn hôn gọi em là vợ đó! Em không nhận ra giọng sao?”
“Anh bị bệnh à!”
Khương Duyệt khinh bỉ không thôi, ra sức muốn hất kẻ như keo dính này ra.
Nhưng càng hất, Trần Kiệt càng dính chặt.
“Thật là mà, em quên mỗi ngày đều em vui, còn thường xuyên mua đồ ăn vặt, tặng son cho em à!”
Lúc này, mắt tinh tường của Trần Kiệt phát hiện ra chiếc túi xách của Khương Duyệt.
“Chiếc túi này chính là tặng em, còn có hóa đơn mua hàng đây!”
Nói xong, Trần Kiệt đặc biệt lấy ra hóa đơn mua hàng.
Sự thật rành rành trước mắt, mặt Khương Duyệt lúc xanh lúc tím, lúc đỏ lúc trắng, thật đặc sắc.
Bạn thấy sao?