Mục Thần hơi bối rối, nhận ánh mắt ra hiệu của tôi thì lập tức im lặng.
Trước hết cứ để Khương Duyệt nhảy nhót đi, nhảy càng cao thì ngã càng đau.
“Chuyện, chuyện gì chứ?”
Bốn người đồng thanh tại chỗ, ai nấy cũng đều ngẩn người.
Lý Mai sợ đến ngây người, mặt đỏ như gan lợn.
Lam Doanh và Từ Huệ đều cực kỳ ngạc nhiên.
Khương Duyệt sửng sốt một lúc, sau đó mắt sáng lên, suy tư về phía Mục Thần.
Sau khi xác nhận thân phận của Mục Thần, Lý Mai lập tức thay đổi sắc mặt như hát tuồng.
Thái độ rất nhẹ nhàng và thành khẩn: “Hóa ra là Mục thiếu gia, sớm thì đã biết, tất cả đều là hiểu lầm, hiểu lầm thôi…”
Lý Mai mặt ngoài tươi, thực ra đã lo lắng đến toát mồ hôi.
Hai bên đều không phải là người mà bà tâ có thể đắc tội, chỉ có thể dàn xếp thôi.
Mục Thần không thèm chấp nhận.
“Hiểu lầm gì? Các người bắt nạt tôim tôi thấy rõ ràng, không thể bỏ qua như !”
Thái độ Mục Thần rất cứng rắn, thêm vào đó là thân phận cao quý của tập đoàn M, Lý Mai đành phải mặt dày : “Hay để Khương Duyệt xin lỗi Chi Chi?”
Mục Thần không hài lòng, khẩy: “Chỉ thôi sao? Vậy thì tôi tát một cái rồi xin lỗi cũng coi như xong sao?
“Nếu hướng dẫn không xử lý đàng hoàng, tôi không ngại báo với cha tôi một tiếng đâu, có thể dọn đồ về nhà ngay bây giờ rồi rồi đấy.”
Một câu nhẹ nhàng khiến Lý Mai cảm thấy áp lực rất lớn.
Với gia thế của Mục Thần, xử lý Lý Mai dễ như đập chết con kiến.
Dưới áp lực, Lý Mai đành phải xử lý nghiêm túc.
Không chỉ bắt Khương Duyệt cúi đầu xin lỗi chúng tôi trước mặt mọi người, mà còn giáo dục phê bình rất lâu, ta viết kiểm điểm hai mươi nghìn chữ, nếu không sẽ bị ghi vào hồ sơ.
Tất nhiên, Khương Duyệt muốn chuyển ký túc xá cũng hoàn toàn không thể.
Khương Duyệt vốn đã giả mạo thân phận, để không bị lộ thân phận, cũng để không bị ghi vào hồ sơ, ta đành phải cúi đầu xin lỗi tôi.
“Xin lỗi!”
Khi trở về, Khương Duyệt trừng mắt tôi, đồng thời Mục Thần với ánh mắt si mê hơn.
Khi đi còn cố va vào người Mục Thần một cái.
Mục Thần rất ghét bỏ, vừa định vỗ tay, đột nhiên phát hiện trong tay có một mẩu giấy nhỏ Khương Duyệt cố nhét cho ấy.
[ Kết với em nhé! Em là con của tập đoàn L, chúng mình rất xứng đôi đó. WeChat là 158…]
Cái ả đàn bà Khương Duyệt này, không chỉ giả mạo thân phận của tôi, mà còn muốn cướp người của tôi à?
“Mục Thần, cái này xui xẻo quá, vứt đi ngay cho em!”
Mục Thần vừa định vứt đi, tôi lập tức ngăn lại, :
“Ê, đợi đã! Cái giấy này còn dùng !”
Mục Thần có chút lo lắng: “Chi Chi, em không định bảo thêm cái đồ trà xanh này thật đấy chứ? Em không còn nữa à?”
“Sao lại thế ? Em tất nhiên rồi!”
Tôi vỗ về an ủi Mục Thần.
Mục Thần cái gì cũng tốt, chỉ là thỉnh thoảng có chút đầu óc đương.
“Em thế này là để chơi ta!”
“Đưa vào với!”
Nghe tôi muốn chơi Khương Duyệt, Mục Thần cũng hào hứng.
Tôi “hì hì”, đưa ra kế sách xấu xa.
“Không phải trong ký túc xá của cũng có một kẻ bắt chước sao? Vừa vặn hai người bọn họ thành một đôi!”
Theo như tôi biết, trong ký túc xá của Mục Thần cũng có một kẻ bắt chước tên Trần Kiệt, luôn khiến người khác khác cảm thấy khó chịu không thôi.
Bạn thấy sao?