Bây giờ, tôi đang học kỳ hai năm ba đại học. Nhiều sinh viên đã bắt đầu đi thực tập, quản lý trong trường cũng không quá khắt khe. Chỉ cần thông báo với giáo viên hướng dẫn, việc dọn ra ngoài không có gì khó khăn.
Sau khi rõ huống với giáo viên, tôi thấy trong nhóm Wechat phòng hiện lên một tin nhắn: [Hinh Hinh khó chịu quá, tớ đưa cậu ấy đến bệnh viện rồi, các cậu dọn phòng đi nhé.]
Người gửi là Lý Sa Lị, kẻ đã bôi nhọ tôi nặng nề nhất kiếp trước. Cô ta thậm chí đổ hết mọi lỗi lầm của Lâm Hinh Di lên đầu tôi để nhận nhiều quà tặng hơn, vu cáo tôi truyền bệnh cho Lâm Hinh Di, khiến ấy nghĩ quẩn rồi nhảy lầu.
Tôi không trả lời tin nhắn, coi như không thấy gì.
Hôm nay là thứ hai, ngày kiểm tra ký túc xá, tôi chuẩn bị dọn ra ngoài, chẳng liên quan gì đến tôi nữa.
3
Sau khi có sự cho phép của giáo viên hướng dẫn, tôi lập tức tìm trung gian xem phòng, chỉ xem ba căn đã chọn rồi.
Lấy chìa khóa, tôi nhanh chóng về ký túc xá dọn dẹp hành lý.
Chỉ lấy nhu yếu phẩm, những thứ từng bị Lâm Hình Di dùng, tôi đều tiếp tục để lại ký túc xá.
Rất nhanh đã thu dọn xong rồi.
Tôi nhắn tin vào trong nhóm: [Tớ tìm chỗ thực tập, có lúc phải tăng ca, nên không về ký túc ở nữa nhé, đồ đạc để lại các cậu cứ thoải mái dùng.]
Có hời không chiếm là rùa, ba người kia đều bày tỏ không nỡ, sau đó chúc mừng tôi tìm đơn vị thực tập.
Tôi lại gửi vào mấy tấm ảnh, trong đó là những thứ tôi để lại.
[Dùng thì dùng, không dùng thì ném đi là ]
Đều là những đồ tốt, tôi không tin bọn họ không dùng.
Chỉ cần cùng nhau sử dụng, ai biết sẽ xảy ra chuyện gì chứ!
Nằm trên giường của căn phòng , tinh thần căng thẳng của tôi mới thả lỏng hơn một chút.
Tuy rằng môi trường rất xa lạ, tôi cảm thấy tràn đầy cảm giác an toàn.
Trong nhóm chat rất yên tĩnh, bọn họ đều không gì rồi.
Theo lý mà , kết quả khám của Lâm Hinh Di nên có rồi.
Tôi gửi tin nhắn đến: [Cơ thể Hinh Hinh thế nào rồi? Còn khó chịu không?]
4
Một người cùng phòng khác ở lại trong trường là Vương Hi Bình cũng hỏi theo.
Lâm Hinh Di là ả lăng nhăng, trai rất nhiều, lốp dự phòng còn nhiều hơn, đồ ăn vặt bọn họ đưa đến càng nhiều không đếm xuể.
Mấy năm qua, phòng ký túc của bọn tôi chưa từng thiếu đồ ăn, thế nên quan hệ ngoài mặt của mọi người vẫn ổn.
Đặc biệt là ba bọn họ, quan hệ không phải tốt bình thường.
Sản phẩm dưỡng da đắt tiền dùng không hết, túi không thích nữa, quần áo mặc mấy lần của Lâm Hinh Di, bọn họ nhận hết.
Thế nên, bọn họ vẫn rất là lo lắng sức khỏe của Lâm Hinh Di.
Quả hồi lâu, Lý Sa Lị mới trả lời một dùng: [Không sao! Sức khỏe của Hinh Hình tốt lắm! Chút nữa bọn tớ liền quay về.]
Không biết là Lâm Hinh Di không thật với ta, hay là ta lựa chọn ẩn giấu.
Tóm lại, tôi cách xa bọn họ, có liên quan gì đến tôi chứ!
Nhưng mà, tôi vẫn quyết định ngày mai đến bệnh viện kiểm tra một chút, như mới yên tâm hơn.
Kiếp trước tôi cũng kiểm tra rồi, không có vấn đề, đám cư dân mạng kích lại kết quả kiểm tra của tôi là hàng photoshop.
Bọn họ đã cho rằng tôi là người xấu, cho dù giải thích như thế nào, một số cư dân mạng đều có thể tìm cớ để phản bác tôi.
Không qua bao lâu, Lâm Hinh Di nhắn trong nhóm muốn mời mọi người ăn cơm.
Tôi từ chối rồi.
Liên quan đến mọi hoạt của Lâm Hinh Di, tôi đều sẽ từ chối, nhiều nhất sẽ chỉ đứng bên cạnh quan sát, thuận tiện đâm thêm một đao.
Bạn thấy sao?