12
Tối đó, tôi trả lại hợp đồng cho bà Cố.
“Cảm ơn bác đã tin tưởng cháu, cháu không việc này nữa, cháu xin lỗi.”
Bà Cố tiếc nuối: “Sao lại không ? Bác phỏng vấn bao nhiêu đứa rồi, chỉ có cháu trị nó thôi, đừng đi mà, bác tăng lương cho cháu!”
Tôi từ chối: “Chuyện này không phải vì tiền, trong lòng Cố Kiêu Dã có người khác rồi, ép buộc ấy chỉ mọi chuyện tệ hơn thôi.”
Bà Cố thở dài: “Lẽ nào dòng họ Cố thật sự tuyệt tự vì thằng nghịch tử này sao?”
Chuyện gia đình người ta, tôi không tiện xen vào, tôi trả lại hợp đồng rồi xin phép về.
Bà Cố chạy theo nhét vào tay tôi một cái thẻ.
“Lúc đầu đã rồi, dù không thành công cũng phải cho cháu một ít tiền bồi dưỡng, cháu xứng đáng nhận nó!”
Tôi nhận lấy chiếc thẻ, cảm ơn rồi chính thức dọn ra khỏi nhà họ Cố.
Về đến nhà, Tống Tuyết và Thẩm Mặc đã đến, đang lúi húi trong bếp.
“Hôm nay là ngày Miên Miên tự do, mình phải ăn mừng hoành tráng!”
Tống Tuyết bưng đĩa thức ăn ra: “Nhìn nè, tôi món bò sốt cà chua cậu thích nhất đó, ăn nhiều vô nha!”
Mùi thơm xộc vào mũi, bụng tôi cồn cào.
Tôi lao vào nhà vệ sinh, nôn thốc nôn tháo.
Tống Tuyết chạy theo, há hốc mồm: “Miên, không lẽ…”
Tôi nhẩm tính ngày, hình như… có lẽ… đúng là…
Tống Tuyết kêu lên: “Trời ơi, mới có mấy ngày thôi đó, cậu đúng là dễ có thai thật!”
“Có nên cho Cố tổng biết không?”
“Thôi đi!” Tôi khó nhọc ngẩng đầu. “Tôi hứa với Thiết Chùy rồi, giờ đổi ý kỳ lắm. Lỡ hai người họ biết thì lại lằng nhằng.”
Tống Tuyết tặc lưỡi: “Thôi , dứt luôn cho rồi. Mà giờ cậu tính sao?”
Tôi xoa bụng, cảm giác lạ lẫm xâm chiếm.
Đây là con tôi mà, hai, ba, hay thậm chí bốn năm cái mạng nhỏ đang lớn dần.
Vi diệu thật!
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
“Tớ… muốn sinh!”
Tống Tuyết nâng mặt tôi lên: “Quyết đi! Dù không có nhà họ Cố thì còn có Tinh Hà chống lưng. Cứ cày cuốc nhiệt , dư sức nuôi bọn nhóc lớn.”
Thẩm Mặc thò đầu ra sau: “Hay là… tụi nó có cần một người ba không?”
Ơ…
Tôi trừ: “Thôi thôi học trưởng, cao giá quá em chịu không nổi.”
Thẩm Mặc tiếc hùi hụi.
Tống Tuyết ghé sát tai tôi trêu: “Tính kỹ chưa đó? Trai tốt như Thẩm giờ tuyệt chủng hết rồi, lại còn si với cậu nữa chứ!”
Tôi chỉ biết méo xẹo.
Tôi với Thẩm Mặc quen nhau từ năm nhất đại học, tính ra cũng ngót nghét sáu năm.
[ – .]
Nếu có tia lửa điện gì thì đã từ đời nào rồi.
Không có cảm thì thôi, tội gì lợi dụng cảm người ta rồi bắt đổ vỏ.
Bất công quá.
13
Nửa đêm, điện thoại tôi rung liên hồi vì tin nhắn của Cố Kiêu Dã.
Dã: Miên Miên, em trốn đâu rồi?
Dã: Anh hứa không trẻ con nữa mà, đừng hủy hợp đồng không?
Dã: Gửi cho cái định vị đi, đến đón.
Tống Tuyết vỗ vai tôi: “Dẹp điện thoại đi má, lắm say xe.”
“Kia kìa, sao băng!”
Tôi tắt màn hình, ngước lên trời.
Trên nền trời đêm bao , những vệt sao băng xẹt ngang rồi tan biến.
Mong Cố Kiêu Dã, sống trong thế giới của sẽ có tất cả những gì mong muốn.
*
Lần tái ngộ Cố Kiêu Dã là một tháng sau.
Giữa sa mạc cằn cỗi ở Đôn Hoàng, lái chiếc xe địa hình nhem nhuốc bụi đất, dừng ngay trước mặt tôi.
Anh bước xuống, râu ria xồm xoàm, tóc tai tổ quạ, che hết cả mắt.
Bộ quần áo trên người chắc cả tuần chưa giặt, bốc mùi khó ngửi.
Vừa ngửi thấy mùi đó, tôi đã thấy dạ dày trào ngược.
“Tô Miên, em trốn kỹ dữ ha!” Cố Kiêu Dã mắt đỏ hoe, chằm chằm tôi như muốn ăn tươi nuốt sống.
Cứ như sợ chỉ cần chớp mắt một cái là tôi lại biến mất.
Nhưng tôi thề, tôi có trốn đâu.
Sau khi biết mình có bầu, Tống Tuyết bảo nhân lúc bụng còn nhỏ thì tranh thủ một chuyến du lịch, chứ sinh xong rồi thì đừng hòng có thời gian.
Sợ xóc nảy ảnh hưởng đến em bé nên chúng tôi quyết định tự lái xe.
Mỗi ngày chạy ba tiếng, thích đâu dừng đó.
Bữa thì ngủ khách sạn, bữa thì tá túc ở trạm dừng chân cao tốc.
Không phải tôi khoe chứ cái lịch trình của chúng tôi tháng này chả khác gì tội phạm bị truy nã.
Cố Kiêu Dã gằn giọng: “Về với .”
Tôi lùi lại: “Không về! Cố tổng à, bể khổ không bờ, quay đầu là bến!”
“Anh bảo tôi cho một vị trí trong tim, có ai đời ôm cả khu dân cư trong tim bao giờ!”
Cố Kiêu Dã ngớ người: “Khu dân cư nào? Trong tim chỉ có em thôi!”
Tim tôi hẫng một nhịp, vội lắc đầu nguầy nguậy, xua tan cái “não tàn” đi.
Bạn thấy sao?