Anh ta chìa tay: “Đưa đây.”
Tống Tuyết vội đưa bản kế hoạch: “Cố tổng, đây là bản nháp, có gì không ưng ý cứ bảo, bên em sửa liền ạ!”
Cố Kiêu Dã không nhận: “Hợp đồng.”
Tôi cuống cuồng móc hợp đồng ra.
Cố Kiêu Dã không thèm , lật đến trang cuối ký xoẹt một cái, dúi lại cho tôi.
“Ở nhà chờ .”
Anh ta cố to.
Toàn bộ nhân viên Hãn Hải trên tầng một đồng loạt đổ dồn ánh mắt về phía tôi.
Ánh mắt ai nấy đều kinh ngạc, tò mò, lẫn ghen tỵ.
Tôi nóng ran cả mặt.
Chỉ có con ngốc nghếch của tôi vẫn đang chìm đắm trong niềm vui ký hợp đồng:
“Tớ đã bảo rồi, cứ lì mặt ra thì kiểu gì cũng chốt thôi! Tối nay gọi học bá Thẩm, rủ cậu ta đi ăn mừng đi”
Ngay lập tức, ánh mắt đổ dồn về phía tôi lại “lên level.”
Cố Kiêu Dã quay phắt lại, chặn đường tôi.
Khóe môi nhếch lên, mắt ánh lên tia sáng xanh lè: “Anh khoái mấy vụ ăn mừng lắm, cho ké với không?”
Con sung sướng: “Dạ chứ ạ!”
Tôi kéo nó lại: “Cậu điên à!”
Con hất tay tôi: “Vì kim chủ, tớ nguyện lên núi đao xuống biển lửa!”
Thôi .
Về độ “giác ngộ” của “bên B,” tôi xin thua nó.
6
Tối đến, lề đường, quán lẩu mala.
Bốn người ngồi vừa một bàn.
Ghế đẩu thấp quá, chân Cố Kiêu Dã dài quá, duỗi ra bên cạnh tôi, cứ cọ cọ vào người tôi.
“Cậu là học trưởng của Miên Miên nhà tôi à? Cảm ơn cậu đã chiếu cố em ấy.”
Cố Kiêu Dã nửa miệng, vòng tay ôm eo tôi.
Trình Mặc mặt hằm hằm, gỡ tay ta ra rồi đá văng chân ta.
“Khách sáo gì, tôi tự nguyện chăm sóc Tiểu Miên.”
“Còn thì, giữa bàn dân thiên hạ đừng có tay chân! Theo tôi biết, Tiểu Miên vẫn “ế” mà!”
Cố Kiêu Dã ôm chặt hơn, nhướng mày: “Miên Miên nhà tôi hay ngại, chuyện đương thì không cần với người ngoài như cậu đâu nhỉ?”
Trình Mặc khẩy: “Tôi không phải người ngoài, tớ và Tiểu Miên học chung bốn năm đại học, là thân nhất của ấy, BẠN——TRAI!”
Cố Kiêu Dã: “Là BẠN NAM, cho rõ vào!”
Trình Mặc nắm chặt tay: “Kệ tôi!”
Ánh mắt hai người tóe lửa trong không trung.
Còn con Tống Tuyết thì điên cuồng “hóng hớt”: “Đánh nhau đi, đánh nhau đi!”
Tôi kéo chặt nó lại: “Xin van, đừng có “quậy”! Không phải bảo là ăn mừng à? Ai đời ăn mừng lẩu malathang?”
Tống Tuyết xòe tay: “Không phải tôi chọn, là Cố tổng chọn!”
[ – .]
Đùa à? Cố Kiêu Dã giàu nứt đố đổ vách, chắc gì đã từng ăn món này?
Tống Tuyết thề: “Tôi thật đó, không có “bên A” “phán” một câu, tôi dám mời ấy ăn món này á?”
Vừa , nó vừa gắp cho tôi một miếng tempura, mặt mày hớn hở: “Khai mau, sao mà “cua” Cố tổng?”
Ôi, chuyện này kể ra thì dài lắm.
Nhưng tôi còn chưa kịp mở miệng, miếng tempura trong bát đã bị Cố Kiêu Dã gắp mất.
Anh cúi đầu, mỉm dịu dàng với tôi: “Em đang chuẩn bị có em bé, không nên ăn món này.”
Một câu khiến cả bàn im thin thít.
Tống Tuyết là người đầu tiên hoàn hồn: “Má! Hai đứa cưới nhau rồi á?!”
Tôi lắc đầu, nhỏ giọng giải thích: “Chưa cưới, … ngủ với nhau rồi.”
Tống Tuyết trợn mắt: “Ủa? Khi nào?”
“Hôm qua đi thêm…”
Giọng Tống Tuyết bỗng dưng the thé: “Làm thêm cái gì? Cậu đi ?”
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Tôi: …
Con nhỏ này có để người ta hết câu không ?
7
Buổi tiệc ăn mừng tan rã trong bầu không khí căng thẳng.
Cố Kiêu Dã lôi tôi xềnh xệch về phía xe, mặt nghệt ra, không một lời.
Chắc là ta giận thật rồi.
Thì ai mà không điên, hôm trước vừa trả lương cao để “tuyển” mình về mẹ của con ảnh, hôm sau đã thấy có “trai” lượn lờ.
Tôi lí nhí: “Cố tổng, yên tâm, em việc có tâm lắm.”
“Đã nhận lời bà Cố, em tuyệt đối không lăng nhăng đâu!”
Cố Kiêu Dã dừng phắt lại, quay phắt người, hậm hực: “Trong mắt em, tôi chỉ là khách hàng thôi à?”
“Giữa chúng ta chỉ có hợp đồng thôi hả?”
Ủa chứ còn gì nữa?
Ngủ với nhau có một đêm, bộ phải nhau say đắm à?
Hỏi kiểu này tôi hơi rén đó.
“Tô Miên, em đúng là không có trái tim!”
Cố Kiêu Dã quay ngoắt đi.
Tôi ba chân bốn cẳng chạy theo: “Cố tổng muốn “tích hợp” thêm dịch vụ cảm hả?”
“Cũng thôi, mà giá khác đó nha!”
Chân chân ái gì tầm này, vừa ảo vừa dễ tổn thương.
Cố Kiêu Dã lạnh lùng: “Không cần, tôi chưa đến mức phải dùng tiền để mua trái tim người khác.”
Đến xe, ta mở cửa cho tôi, đẩy tôi vào trong.
Xong sầm cửa lại, bỏ đi.
Tôi gọi với theo: “Cố Kiêu Dã, đi đâu đấy?”
Anh ta hếch mặt: “Hứ, không thèm đi chung xe với em! Em tự lái về đi, tôi đi bộ!”
“Nhưng em có biết lái xe đâu…”
Bạn thấy sao?