Tuyển Con Dâu Giá [...] – Chương 2

CHƯƠNG 2

Mẹ Cố hài lòng ra mặt, quay sang dạy đời Cố Kiêu Dã: “Nhìn người ta kìa, rồi lại con đi!”

Không hiểu sao, Cố Kiêu Dã đang gào thét bỗng dưng im bặt.

Thỉnh thoảng chạm mắt tôi, vành tai ta ửng đỏ.

3

Tối đến, để chắc cú, Cố Kiêu Dã bị trói chặt trên giường.

Ban ngày ta quẫy đạp bao nhiêu, ban đêm lại ngoan ngoãn bấy nhiêu.

Chắc mẩm ta đã chấp nhận số phận rồi.

Tôi xoa tay hăm hở.

Thử nghĩ xem, một chàng “hệ cấm dục” cao mét tám, bị trói nghiến trên giường, mặc mình “ấy ấy.”

Xong việc lại có tiền tươi thóc thật.

Nghĩ thôi đã thấy phê pha rồi.

“À ừm… tôi không rành lắm, nếu đau thì bảo tôi nhá.”

Tôi nhanh tay lẹ mắt cởi đồ.

Cố Kiêu Dã đỏ mặt tía tai, mắt láo liên:

“Tô Miên.”

“Dạ, em nghe!”

“Em… có người chưa?”

Tay tôi khựng lại, nhớ đến tôn chỉ của dân :

Bên A hỏi gì, phải trả lời tận .

Tôi lục tìm ký ức, quả quyết lắc đầu: “Em chưa!”

Cố Kiêu Dã thở dài: “Anh có rồi.”

Ối dồi, thế này…

Tôi cởi đến nội y rồi, tự dưng lại thấy ngại.

Người ta có người thương, mình thế này có hơi… “sai trái” không?

Cố Kiêu Dã liếc tôi, mặt nóng bừng: “Sao không… tiếp?”

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Tôi trèo lên người ta, ngập ngừng: “Em không biết có người , hay là thôi đi ?”

Dăm ba chục triệu chứ mấy, hu hu hu…

Nhưng lương tâm vẫn là trên hết!

Cố Kiêu Dã đỏ đến mang tai, ho hắng: “Không sao, em cứ tiếp tục đi.”

Tôi xé toạc áo ta, vẫn phải khách sáo một câu: “Vậy người không để bụng ạ?”

“Với em thì… không sao.”

Má ơi, người ta dễ tính ghê!

Tôi lại cởi nốt quần ta.

Da chạm da rồi, tôi loay hoay mãi chẳng biết đường nào mà lần.

Cố Kiêu Dã thở dốc: “Tháo trói cho , cho.”

Thế thì toang!

Tính sơ sơ tôi cũng phải đẻ đôi, tối thiểu cũng bốn chục triệu.

Nếu tôi thả ra, nhỡ đâu tiền nó “mọc cánh” bay mất thì sao?

Tôi hì hục mãi, đến khi “trúng đích,” đau điếng cả người.

Cố Kiêu Dã hít sâu một hơi: “Ngoan, tháo ra đi, em thế hỏng hết.”

Tôi nghe lời.

Đau c.h.ế.t bà rồi!

Đúng là tiền không dễ kiếm, “cơm” không dễ nuốt.

Bốn chục triệu không phải cứ há miệng là xơi đâu!

[ – .]

Vừa cởi trói xong, Cố Kiêu Dã lật người đè tôi xuống.

Tắt đèn “ việc,” chính thức “on job” ngày đầu tiên.

Trong cơn mơ màng, tôi chỉ còn một suy nghĩ duy nhất: Cố Kiêu Dã đích thị là “top” rồi!

Khỏe kinh khủng khiếp!

Quả đúng là:

Chỉ có đàn ông yếu đuối mới “đè” phụ nữ.

Đàn ông đích thực là phải “đè” đàn ông!

4

Hôm sau tỉnh dậy, giường bên cạnh đã trống trơn.

Trong điện thoại có thêm một contact mới, tin nhắn đến:

Dã: [Công ty có việc gấp, có gì cứ alo cho .]

Tôi xuýt xoa, thời buổi này, “bên A” tâm lý thế này hiếm có khó tìm.

Chưa kịp reply, con thân đã gọi đến, the thé:

“Tô Miên! Cậu c.h.ế.t xó nào rồi hả? Hôm nay còn phải duyệt dự án với Hãn Hải đấy!”

“Hỏng việc thì liệu hồn tôi!!!”

Tôi xoa xoa tai, liếc đồng hồ, mười giờ sáng rồi.

Giật mình bật dậy.

Chết cha, thêm “hao tổn nguyên khí” quá, quên béng việc chính rồi!

Sau khi ra trường, tôi và con thân hùn hạp mở công ty quảng cáo.

Hợp đồng với Hãn Hải là “mối” to nhất, năm triệu bạc.

Con dặn dò cẩn thận: “Miên ơi, xong vụ này, mình ra nước ngoài ăn chơi xả láng luôn!”

Hợp đồng Hãn Hải là “cần câu cơm” của nó.

Tôi ba chân bốn cẳng chạy đến công ty, vẫn trễ hẹn ba phút.

Chị lễ tân mặt lạnh tanh:

“Xin lỗi, đã quá giờ hẹn, mời quý khách đặt lịch lại.”

Con nghiến răng: “Cậu liệu hồn giải thích cho tôi đấy, hôm qua cậu biến đi đâu hả!”

Tôi ấp úng: “Tôi… tôi đi thêm.”

Con khẩy: “Việc gì mà “đè bẹp” cả hợp đồng năm triệu thế?”

À thì…

Cũng không quan trọng lắm, chỉ “tầm” bốn chục triệu thôi.

Thang máy vừa mở, một đám người bước ra.

Anh chàng đi đầu mặt như tiền, khí chất hơn người.

Con mắt sáng như sao, kéo tôi ra một bên, tươi như hoa chạy tới: “Cố tổng, em là Tống Tuyết bên công ty Tinh Quang, xem qua dự án của bên em không ạ?”

Cố Kiêu Dã bước thẳng, mắt không liếc một cái.

Trợ lý chặn lại: “Xin lỗi, Cố tổng có việc bận, mời quý khách dời lịch.”

Điện thoại tôi rung lên.

Dã: [Hai mươi phút nữa về đến nhà, em muốn ăn gì?]

5

Tôi liếc con đang “vật vã” kiếm ăn, rồi Cố Kiêu Dã đang cắm mặt đi thẳng.

Tôi rụt rè giơ tay: “Tôi…”

Vừa mở miệng, Cố Kiêu Dã khựng lại, ngẩng đầu lên.

Ánh mắt sâu thăm thẳm, yết hầu nhấp nhô.

Mặt ta ửng hồng, tôi ghen tị muốn chết.

Đồ “bóng c.h.ế.t tiệt,” sướng thật đấy!

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...