Khi thấy hộp thức ăn trong tay ta, nàng ta ngẩn người, sau đó dần dần nổi cơn ghen.
Hộp thức ăn của ta là do chính ta vẽ, Mạnh Thanh Chu còn vừa xấu vừa kỳ quái, cả kinh thành không tìm ra cái thứ hai.
Chu Nhược chắc chắn đã nhận ra, hôm đó ở gánh hát, ta đã đặt nó trên bàn, nó có khả năng khiến người ta nhớ mãi không quên.
Nàng ta xông thẳng về phía ta, ta còn chưa kịp hành lễ, đã bị nàng ta hất đổ hộp thức ăn, thẳng tay tát ta.
Ta không né, bị nàng ta tát lệch đầu, trâm vàng cũng văng ra một bên.
Tiếng quát của Mạnh Thanh Chu không có tác dụng gì với nàng ta, nàng ta tức giận đến mất trí, biểu ca mà nàng ta thương, quả nhiên vẫn không quên ả tiện nhân kia.
Bất kể ta có phải Mạnh Loan Loan hay không, dù sao thì vẫn là khuôn mặt đó, vẫn khiến Mạnh Thanh Chu hồn xiêu phách lạc!
"Biểu ca, chúng ta sắp thành hôn rồi! Sao chàng có thể có tư với nàng ta, chàng phụ lòng thiếp! Ả tiện nhân này không biết xấu hổ…"
Nàng ta bị Mạnh Thanh Chu ngăn lại vẫn cố đá ta, lại gọi gia nhân nhà nàng ta vây quanh ta, muốn nhét ta vào lồng heo thả trôi sông.
Trong lúc hỗn loạn, ta thấy Phương Tất Hoài kéo căng cung, một mũi tên dài xuyên thẳng qua bà lão đang túm tóc ta.
Đám đông lập tức im bặt, y cưỡi ngựa, dừng lại bên cạnh ta, từ trên cao xuống, nheo mắt hỏi: "Ai khiến mặt nàng bị thương?"
Chu Nhược nghiến răng, mắng: "Ta đánh đấy, thì sao?! Phương Chỉ huy uy phong quá nhỉ, ngươi gi//ết người phủ ta, ta sẽ khiến ngươi chết không toàn thây!"
Phương Tất Hoài không mấy để tâm, : "Tùy ngươi."
Y xuống ngựa, đứng trước mặt nàng ta, ánh mắt dò xét lướt từ tay trái sang tay phải nàng ta, mang theo sự cường thế khó tả.
"Là tay nào của ngươi ngứa ngáy, dám vào phu nhân nhà ta?"
Lúc này, Chu Nhược không còn dám lên tiếng.
Nàng ta rúc vào lòng Mạnh Thanh Chu, co rúm người lại.
Phương Tất Hoài lại : "Chu nương nếu không , Phương mỗ sẽ tự đoán."
Y lập tức túm lấy tay phải của Chu Nhược, ta nghe thấy nàng ta hét lên một tiếng: "Đau! Biểu ca, cứu thiếp!"
Mạnh Thanh Chu quát lớn: "Phương Chỉ huy, ngươi rõ xem trước mặt ngươi là thiên kim nhà ai!"
"Phương mỗ mù mặt, không nhận ra, Phương mỗ chỉ biết, náo loạn trước cung, tiền trảm hậu tấu."
Mắt thường cũng có thể thấy Phương Tất Hoài bóp mạnh tay hơn, nếu cứ tiếp tục như , tay phải của Chu Nhược có thể sẽ bị gãy.
Ta không muốn chuyện lớn như , mở miệng ngăn y, y lại coi như không nghe thấy.
Nhưng đột nhiên, có một nương gọi y: "Phương đại nhân, ngài đã hứa với ta, hễ có việc gì cũng sẽ suy nghĩ kỹ càng."
Nàng ta như một dòng suối lành, mềm mại mát dịu, không cần gì, chỉ một câu đã dập tắt cơn giận dữ của Phương Tất Hoài.
16.
Người vừa đến tiên khí tung bay, là tài nữ nổi tiếng kinh thành, muội muội ruột của Mạnh Thanh Chu, Mạnh Khúc Doanh.
Nàng ta mang theo vẻ kiêu ngạo thoát tục, khi ta, nàng ta vẫn bình tĩnh, quý phái, không có chút cảm thừa thãi nào.
Ta ra nàng ta thích Phương Tất Hoài nàng ta căn bản không coi ta là đối thủ, không để ta vào mắt.
Thấy Phương Tất Hoài buông tay, nàng ta hài lòng mỉm , lấy một chiếc hầu bao từ trong tay áo ra đưa tới.
"Lần trước thấy hầu bao của ngài không đẹp, đây là lần đầu ta , ngài đừng chê."
Phương Tất Hoài cụp mắt, không nàng ta, chỉ : "Không hợp."
Y xoay người, bế ta lên xe ngựa, lạnh lùng liếc Mạnh Thanh Chu, mắng một câu: "Phế vật."
Cách một lớp cửa sổ xe, ta nghe thấy tiếng Chu Nhược bị Mạnh Thanh Chu đẩy ra, tiếng khóc nức nở hòa vào vào tiếng vó ngựa.
Phương Tất Hoài đen mặt bôi thuốc cho ta, mắng: "Không cho nàng xen vào chuyện của lão tử, nàng lại để ngoài tai, phải không!"
"Lão nương thèm quản chuyện của chàng chắc? Lão nương chỉ đang báo thù cho chính mình."
Ta đầy bụng tức giận, giật lấy hầu bao bên hông y, lạnh: "Chê tay nghề của ta kém thì đừng dùng!"
Ngày hôm sau, Phương Tất Hoài hồi phủ trễ.
Vết thương trên mặt đã có người cẩn thận bôi thuốc, hầu bao bên hông cũng đã thay sang cái khác.
Là cái do Mạnh Khúc Doanh .
Ta và y chiến tranh lạnh.
Ta chuyển đến Tây Uyển đã hơn một tháng, Phương Tất Hoài chưa từng đến thăm ta.
Bên ngoài lời đồn đại bay đầy trời, toàn về việc hắn và Mạnh Khúc Doanh xứng đôi ra sao, là một cặp tài tử giai nhân thế nào.
Còn ta tính quái gở, đánh đập phu quân, không biết điều quyến rũ Mạnh Thanh Chu, đắc tội với Chu Nhược, nếu bị hưu thì cũng đáng đời.
Bạn thấy sao?