Tùy Tân Ý – Chương 10

20.

Từ khi Mạnh Thanh Chu cứu ta một mạng, ta luôn bám lấy hắn, không dám rời xa dù chỉ một bước.

Trước kia bị ta câu dẫn, lúc gần lúc xa, giờ lại ta dựa dẫn đến như , hắn vui đến mức gần như mất trí, ta muốn gì cũng đồng ý.

Có lần hắn dẫn người về phủ, là có chuyện chính sự, ta liền cầu hắn: "Chuyện nam nhân các ngươi, ta không thích nghe ngươi phải để ta thấy ngươi, các ngươi ra vườn chuyện đi, ta ngồi xa xa không sao?"

Hắn , đều nghe theo ta.

Ta dựa vào xích đu, không chớp mắt chằm chằm bọn họ.

Hai người dùng tiếng Hồ chuyện một hồi, chủ đề chuyển sang phủ của Chu Thái úy.

"Thế tử, phủ của chúng ta với Chu phủ dù sao cũng là họ hàng xa, bấy lâu nay, có tiền cùng kiếm, giờ đẩy bọn họ ra bia đỡ đạn, có phải sẽ hơi..."

Mạnh Thanh Chu lạnh lùng liếc mắt, khiến người nọ không dám thêm nữa.

"Tiểu nhân chỉ không biết, đến lúc đó phải giải thích với Chu nương thế nào?"

"Giải thích? Ta cần gì phải giải thích với người chết?"

Mạnh Thanh Chu không chút cảm , nhắc đến Chu Nhược, giống như đang đến một con kiến đang bò ngang qua.

Mặc dù ta không thương cảm cho Chu Nhược, vẻ mặt của Mạnh Thanh Chu, ta vẫn không khỏi cảm thấy buồn nôn.

Nam nhân này vô đến mức khiến ta cảm thấy ghê tởm.

Ngày hắn vứt bỏ ta, sắc mặt cũng giống như lúc này.

Một người cao quý như Chu Nhược, trong mắt hắn cũng có thể tùy tiện gi//ết, có lẽ Mạnh Loan Loan năm đó đối với hắn mà , còn chẳng tính là con người.

Ta cúi đầu khổ, lười nhác tiếp, quay đầu lại thì thấy ở phía không xa, Phương Tất Hoài đang đứng ở hành lang sang.

Nghe Mạnh Quốc công gần đây thường xuyên tỏ ý muốn kết giao với y, quyết tâm muốn kéo y về phe mình.

Hình như... mới nửa tháng không gặp.

Trên cằm y đã lún phún râu.

Ta hơi ngứa tay, muốn cạo râu cho y.

Một lát sau, trên hành lang lại xuất hiện một bóng hồng, Mạnh Khúc Doanh nhấc váy chạy về phía y.

Y thở dài, nhấc chân rời đi.

21.

Ta hỏi Mạnh Thanh Chu, Phương Tất Hoài thấy ta ở đây, có ra phiền phức gì không.

Hắn tiến lại gần ta, híp mắt.

"Cuối cùng cũng thuần hóa sói mắt trắng rồi, còn biết lo lắng cho ta."

Lòng tin và sự ỷ lại của hắn đối với ta ngày càng tăng.

"Yên tâm đi."

Mạnh Thanh Chu rất tự tin: "So với việc vì ngươi mà trở mặt với phủ của ta, ta nghĩ, hắn có lẽ muốn rể quý của phủ ta hơn."

Khi hắn lời này, đã có hơi say, giọng điệu mang theo vẻ khinh thường.

Đối với những người như hắn, tất cả mọi người, mọi chuyện trên đời, đều có thể dùng tiền bạc và quyền lực để giải quyết.

Ta không tỏ ý gì, chỉ khẽ , mang theo sự mị hoặc.

Mạnh Thanh Chu từ từ tiến lại gần, ta liếc hắn, khi hắn đến gần, ta giẫm một chân lên ngực hắn, đạp hắn ngã xuống đất.

Huấn luyện chó, phải vừa cho ăn vừa dùng gậy đánh.

"Mạnh Thanh Chu, ta đến phủ của ngươi, không phải để hạ mình ngủ với ngươi."

Ta đã từ trước, chuyện không danh không phận, ta không .

Hắn muốn nuôi ta thì nuôi, nếu thấy mình thiệt thòi, ta sẽ đi.

Mạnh Thanh Chu nhịn rồi lại nhịn, không nỡ nổi giận với ta.

Nhưng sau đêm đó, hắn liên tục mấy ngày không đến tìm ta.

Ta hiếm khi nhàn rỗi, không thấy hắn, thật sự ăn ngon ngủ kỹ, sống rất thoải mái.

Ngày ta chủ tìm hắn lành, đi đến trước thư phòng, một nghiên mực bay ra từ trong phòng, suýt nữa đập vào mặt ta.

Nhìn vào trong, Chu Nhược gần như phát điên đập đồ đạc trong phòng.

Giữa đống hỗn độn, Mạnh Thanh Chu ngồi nghiêm chỉnh trên ghế, không buồn không vui nàng ta, như thể đang xem một vở kịch.

Chu Nhược điên cuồng chất vấn hắn: "Tại sao lại bán đứng phụ thân của ta! Rõ ràng hai nhà chúng ta thân thiết như ..."

Mạnh Thanh Chu như nghe một câu chuyện , chế giễu: "Thái úy Đại nhân áp lực với ta, ta không còn cách nào khác ngoài tự bảo vệ mình, không thể coi là sai chứ?"

"Phụ thân của ta áp lực với ngươi, là vì nàng ta!"

Chu Nhược chỉ vào ta, oán hận : "Nếu không phải ngươi vì nàng ta mà mất hết lý trí, phụ thân của ta sao lại đánh ngươi! Ngươi đừng quên, lúc phụ thân ta giúp ngươi quay về Quốc Công phủ , ngươi đã hứa với ông sẽ cưới ta!"

Bất kể có ta hay không, Mạnh Thanh Chu cũng sẽ đối phó với Chu Thái úy, chỉ khác là sớm hay muộn.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...