Tường Vi Nở Rộ – Chương 3

Chương 3

Triệu Tuyết Nhu trong mắt hắn chẳng khác nào mẫu thân đáng thương ngày ấy, còn ta lại biến thành vị phu nhân tâm cơ độc ác.

“Ninh Hồi, muội đang nghe ta không?” Cố Hành Chu khẽ ho, kéo ta khỏi dòng suy nghĩ.

“Xin lỗi đi.”

“Ta xin lỗi để gì?” Ta khẽ hắn.

“Đôi thêu hài không vừa ấy chẳng liên quan gì đến ta, ta cớ gì phải xin lỗi?”

【Đôi giày kia là nữ chính cố đi, chỉ để khiến nam chính ghét nữ phụ.】

【Theo tiết trong nguyên tác, lúc này nam chính vừa bị nữ phụ mất thanh danh, đương nhiên chẳng thể tin nàng, lại càng thương và áy náy với nữ chính.】

【Thật lòng mà , không ai thấy nữ chính hành xử như có hơi “trà xanh” sao…】

【Cho ta giơ tay một cái.】

Quả nhiên, đây là màn kịch do Triệu Tuyết Nhu một tay dàn dựng.

Ta lườm nàng một cái, lạnh nhạt hỏi: “Ngươi đôi giày ấy là do ta ép ngươi mang, có chứng cứ gì không?”

Triệu Tuyết Nhu há miệng định , lại không thốt nên lời.

“Không nhân chứng, không vật chứng, chỉ là lời vu khống trơ trẽn từ miệng ngươi mà thôi.”

Cố Hành Chu cau mày, quay đầu nàng.

Nàng vẫn không mở miệng, chỉ trong khoảnh khắc đôi mắt đã đỏ hoe, đẫm lệ hắn, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống, lặng lẽ thấm ướt cả khuôn mặt.

“Đủ rồi!” Cố Hành Chu nhíu mày quát ta: “Muội hung dữ với Tuyết Nhu gì?”

“Muội là đại tiểu thư Ninh phủ, cưng chiều từ bé, trong phủ nào ai dám muội nửa lời không phải? Muội bắt nàng tìm nhân chứng, chẳng phải là khó nàng sao?”

【Đột nhiên nhận ra, nam chính thật giỏi đảo ngược thị phi.】

【Ai đưa ra cáo buộc thì người đó phải đưa chứng cứ, sao lại bắt nữ phụ tự chứng minh vô tội?】

Ta úp ngược chén trà lại, đứng dậy, ánh mắt sắc lạnh thẳng vào hắn:

“Cố Hành Chu, nếu huynh muốn bênh vực nàng ấy, trước hết phải phân rõ đúng sai.”

“Nếu huynh cho rằng ta thật sự ép nàng mang đôi giày ấy, thì xin đưa ra bằng chứng. Nếu không có chứng cứ, ta xem như huynh vu oan giá họa, cả huynh và Triệu Tuyết Nhu đều phải xin lỗi ta.”

Người đứng xem càng lúc càng đông, tiếng bàn tán rì rầm vang khắp một góc sảnh.

“Sao thế nhỉ? Sao Cố Hành Chu lại giúp người ngoài trách mắng vị hôn thê của mình?”

“Cứ một lời Tuyết Nhu, hai lời Tuyết Nhu mà gọi, nghe thân mật lạ thường, hai người đó rốt cuộc là quan hệ gì?”

Giữa làn sóng bàn tán, Cố Hành Chu ta chăm :

“Muội Tuyết Nhu vu oan, ta hỏi muội, nàng vì cớ gì phải lấy chuyện tổn thương bản thân để vu oan muội?”

“Cố huynh miệng căm ghét những thủ đoạn đê tiện nơi hậu viện, giờ đây chính loại thủ đoạn ấy bày ra trước mặt huynh, huynh lại chẳng ngại mà tin theo?”

Trước khi ta kịp lên tiếng, giọng trong trẻo của Thôi Du từ phía sau đám đông vang lên.

Mọi người lập tức dạt sang hai bên nhường đường.

Thôi Du thân hình thẳng tắp, từng bước một tiến đến chỗ ta.

Cố Hành Chu cau mày, lắc đầu :

“Tiểu Hầu gia e là hiểu lầm rồi, Tuyết Nhu không phải người như .”

“Thế nàng là gì của huynh? Huynh hiểu nàng bao nhiêu?” Ta đưa mắt quanh một vòng, cất cao giọng:

“Cố Hành Chu, hôm nay ta rõ ràng tại đây. Hoặc huynh đưa ra chứng cứ chứng minh ta hãm nàng, hoặc hai người các ngươi phải xin lỗi ta.”

【Sao nữ phụ hôm nay mạnh mẽ trời?】

【Từ lúc nàng đem thư đưa cho Tiểu Hầu gia, cốt truyện bắt đầu chệch hướng rồi.】

Quả nhiên, Triệu Tuyết Nhu chẳng có lấy một bằng chứng nào.

Ánh sáng trong mắt Cố Hành Chu dần dần tắt lịm.

Giữa ánh mắt soi mói của quan khách, hắn bỗng tiến lại gần, thấp giọng thì thầm bên tai ta:

“Ninh Hồi, đủ rồi, đừng rối thêm nữa.”

Cố Hành Chu là người rất sĩ diện.

Giờ đây bị ta dồn đến câm nín trước bao người, khiến hắn cảm thấy mất hết thể diện.

“Nếu muội còn muốn gả cho ta, thì hãy biết điều mà dập sóng yên chuyện, nhận sai về mình đi.”

Hắn ta chăm chăm, từng chữ như đinh đóng cột, mang theo uy hiếp:

“Nếu không, ta sẽ đến Ninh phủ, chính miệng lời từ hôn.”

6

Lúc này, người đứng trước mặt ta – Cố Hành Chu – đã hoàn toàn không còn là thiếu niên năm xưa từng đứng ra giải vây cho ta giữa đám đông nữa.

Vì sao ta lại từng thích Cố Hành Chu?

Năm năm trước, sau khi nạn lũ Hoàng Hà giải trừ, ta theo phụ thân trở về kinh thành.

Ta không giống các tiểu thư khuê các trong kinh, da dẻ trắng trẻo mịn màng. Làn da ta bị gió cát mài cho thô ráp.

Trong buổi hội thơ văn, vì không giỏi thi từ mà ta bị chúng nữ chê . Khi ấy, chính Cố Hành Chu đã lên tiếng bênh vực ta.

“Nghe Ninh nương cưỡi ngựa bắn tên, mười bước trúng hồng tâm. Mấy vị biết những điều ấy không?”

“Mỗi người có sở trường riêng. Dùng điểm mạnh của mình để chê sở đoản của người khác, liệu có gì đáng tự hào không?”

Từ lúc đó, ta bắt đầu ý đến hắn, biết hắn là công tử của phủ Đại Lý Tự Khanh.

Sau này phụ thân muốn định thân cho ta với hắn, ta khi ấy đã thực lòng vui mừng.

Cho đến tận bây giờ, ta mới hiểu: Cố Hành Chu chẳng qua chỉ thích hùng, thích xen vào chuyện bất bình mà thôi.

Nay ta không còn là người yếu thế, thì ánh mắt thương của hắn liền rơi vào người Triệu Tuyết Nhu.

“Cố Hành Chu.” Ta gọi tên hắn.

Cố Hành Chu tưởng ta đã mềm lòng, trên mặt thoáng hiện ý mừng.

【Nữ phụ chẳng lẽ sắp xin lỗi rồi sao?】

【Thiết lập nhân vật của nàng vốn là kẻ nam chính đến điên dại, xin lỗi cũng không có gì lạ.】

【Nhưng ta thực sự không chịu nổi sự nhu nhược này nữa! Nữ phụ, đừng vì mà mù quáng, ngẩng đầu lên nào!】

Trong ánh mắt đầy chờ mong của Cố Hành Chu, ta cất cao giọng:

“Rõ ràng huynh và ta đã đính hôn, mà hết lần này tới lần khác thiên vị người ngoài, chẳng hề để tâm đến thể diện của ta.”

“Một vị hôn phu như huynh, ta thật sự không gánh nổi.”

“Ta sẽ bẩm báo phụ mẫu, lập tức tới quý phủ lui hôn. Từ nay sông cạn đá mòn, đường ai nấy đi, không còn liên quan gì nữa.”

“Nhưng lời xin lỗi thì vẫn phải có. Cố Hành Chu, huynh tự cho là quân tử, quân tử nên dám dám chịu. Một câu nhận sai, huynh cũng không dám ra sao?”

Không biết có phải ảo giác của ta không, sau khi ta dứt lời, ánh mắt của Thôi Du bỗng rạng lên, như thể cả bầu trời sao tan chảy trong đáy mắt chàng.

Cố Hành Chu bị ta chặn đứng, sắc mặt căng cứng, bàn tay giấu dưới tay áo siết chặt thành quyền.

Cuối cùng, vẫn là Triệu Tuyết Nhu tan bầu không khí trầm mặc ấy.

“Tỷ tỷ, đừng dọa người như .” Nàng khẽ : “Tỷ rõ ràng là tâm ý với Cố công tử, sao lại chỉ vì một chuyện nhỏ mà lui hôn?”

Dường như nàng nhắc nhở, Cố Hành Chu khẩy:

“Ninh Hồi, muội giả vờ gì chứ? Ai chẳng biết muội ta đến điên cuồng? Lui hôn, muội nỡ sao?”

“Đương nhiên.” Ta chỉ vỏn vẹn hai chữ.

Cố Hành Chu lập tức tái mặt, bức tường tâm lý vừa dựng lại liền sụp đổ trong khoảnh khắc.

Dưới áp lực ánh mắt của bao người, Triệu Tuyết Nhu bật khóc:

“Tỷ tỷ… đều tại muội ăn hồ đồ, xin tỷ đừng trách Cố công tử. Muội xin lỗi!”

Ta quay đầu Cố Hành Chu: “Đến lượt huynh rồi.”

Hắn cứng cổ, mặt đỏ bừng, lắp bắp : “Xin… lỗi…”

Tuy âm thanh rất nhỏ, giữa khung cảnh tĩnh lặng, ai nấy đều nghe thấy rõ ràng.

Sắc mặt Cố Hành Chu khó coi đến cực điểm.

Thôi Du thì khẽ cong môi, tâm có vẻ rất tốt.

Đến mức khi có tỳ nữ lỡ tay đổ rượu lên áo chàng, chàng vẫn :

“Rượu này ủ thật thơm.”

【Tiểu Hầu gia có vẻ đang rất sung sướng.】

【Còn gì phải giấu? Nữ phụ vừa lui hôn, chàng liền có cơ hội ra tay rồi còn gì!】

【Đừng hôn tranh vẽ nữa, ơn, hãy hôn người thật đi!】

Về đến phủ, ta đem mọi chuyện xảy ra trong yến thưởng mai kể lại cho phụ mẫu.

Phụ thân ta tức giận đến nghiến răng, lập tức tới phủ Đại Lý Tự Khanh lui hôn:

“Loại nam nhân thiên vị người ngoài, sao có thể để A Hồi nhà ta gả cho ? Ta phải tìm một lang quân tốt hơn cho con.”

Mẫu thân ta thì gọi Triệu Tuyết Nhu đến, từ đầu tới chân đánh giá một lượt, sau đó hậm hực phun một ngụm nước bọt.

“Ta thấy ngươi là đứa con duy nhất của muội muội ta, nên mới có lòng tốt cưu mang. Nào ngờ ngươi lại là đồ vong ân bội nghĩa, dám hãm con ruột của ta!”

Bà sai người bảo Triệu Tuyết Nhu thu dọn đồ đạc, lập tức cút khỏi phủ.

Trước khi nàng rời đi, mẫu thân đặc biệt kiểm tra hành lý của nàng, phát hiện trong đó giấu không ít trâm ngọc trang sức trong phủ.

Bà không cho nàng mang đi dù chỉ một cây kim sợi chỉ, toàn bộ đều bị giữ lại.

【Giữa mùa đông giá rét thế này, nữ chính bị đuổi ra ngoài thì sống thế nào đây?】

【Đừng lo, tiếp theo là nam chính sẽ thu nhận nàng, rồi cả hai sống cùng nhau không biết xấu hổ.】

【Về sau để báo thù cho nữ chính, nam chính lên Thủ phụ rồi tống cả nhà nữ phụ vào lao ngục.】

Ta những dòng chữ lơ lửng kia, dần dần trầm mặc.

Một kẻ như Cố Hành Chu, rốt cuộc thế nào lại có thể ngồi lên ngôi vị Thủ phụ?

Nếu hắn thật sự sẽ cả nhà ta, thì ta tuyệt đối không thể để hắn quyền cao chức trọng.

Ta phải khiến hắn rơi xuống vực thẳm trước khi hắn vùng lên.

7

Dạo gần đây, ta thường xuyên gặp Thôi Du ở khắp nơi.

Trên học đường, ban đầu ta ngồi hàng đầu, chàng ngồi cuối lớp.

Không biết thế nào, đột nhiên chàng lại đổi chỗ, ngồi ngay cạnh ta.

Tan học, ta thường ở lại ôn bài rồi mới về.

Thôi Du cũng lề mề dây dưa, cuối cùng luôn đúng lúc cùng ta rời đi.

Có một lần, trời đang nắng bỗng đổ cơn mưa bất chợt, chỉ có Thôi Du và biểu huynh ta chuẩn bị sẵn dù.

Trong giờ nghỉ, biểu huynh bảo mưa lớn quá, lát nữa chúng ta cùng về.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...