Khi ta vừa nhận ra mình “nữ phụ độc ác”, thì đang chuẩn bị đưa thư cho Cố Hành Chu.
Bỗng nhiên trước mặt hiện lên một hàng chữ lơ lửng như khói sương.
【Cười chết mất, nam chính nhà ta là Thủ phụ tương lai đó, sao để mắt tới ngươi ?】
【Tất cả là do nữ phụ ngươi chen chân, khiến đường truy thê của nam chính gian nan trắc trở.】
【Bảo sao về sau nam chính lên ngôi, liền tru di cả nhà nữ phụ, còn đem xác nàng nghiền thành tro, quả thật đáng đời.】
Ta hoảng hốt xoay người, vội vàng nhét phong thư vào lòng Tiểu Hầu gia đứng bên cạnh.
Dòng chữ kia như nổi giận, gào lên:
【Nàng biết Tiểu Hầu gia đã bí mật hôn nát bức họa của nàng chưa?!】
【Vậy nàng có biết không, trong mật thất của Tiểu Hầu gia, ngoài bức họa của nàng ra, còn có khăn tay, váy lụa, cả son môi của nàng nữa đó……】
1
Ta siết chặt bức thư dài đến ba trang giấy, đang suy tính sao để trao cho Cố Hành Chu.
Nào ngờ, hắn lại chủ bước đến, còn gọi tên ta.
“Ninh Hồi.”
Lòng ta khẽ , ngoan ngoãn bước đến trước mặt hắn, chỉ thấy mày hắn khẽ nhíu, chậm rãi cất lời:
“Có chuyện này muốn với muội.”
“Tuyết Nhu gia cảnh bần hàn, song thân mất sớm, lại chịu nhiều ấm ức ở phủ các người, phiền muội đừng cậy thế hiếp người, không?”
Triệu Tuyết Nhu là biểu muội xa của ta, nửa năm trước tạm thời ở nhờ phủ ta. Dù ta chẳng ưa nàng, chưa từng bắt nạt.
Ta nhịn không mà hỏi ngược lại:
“Ta ức hiếp nàng ở chỗ nào?”
Cố Hành Chu tựa người dưới gốc quế, giữa mày mắt thoáng hiện ý giận:
“Ninh Hồi, nhất định ta phải rõ ràng như muội mới chịu hiểu sao?”
“Muội đánh mất trâm cài, lại khăng khăng đổ cho Tuyết Nhu là người trộm. Ta cùng nàng quen biết đã lâu, biết rõ nàng không phải hạng trộm cắp, chắc chắn là muội cố bôi nhọ danh dự của nàng.”
Ta sững sờ tại chỗ.
Mấy hôm trước, ta mất một cây trâm cài. Nếu chỉ là trâm thường thì thôi, đằng này đó là lễ vật trưởng thành Cố Hành Chu tặng cho ta năm ta cập kê.
Ta lục tung cả phủ tìm kiếm, cuối cùng lại tìm thấy trong phòng Triệu Tuyết Nhu.
Chính nàng cũng thừa nhận vì thấy trâm đẹp, muốn mượn dùng mấy hôm. Vậy mà Cố Hành Chu lại quay sang trách mắng ta.
Rõ ràng ta mới là vị hôn thê chính thức đã đính ước với hắn kia mà.
Một cơn tủi thân dâng lên trong lòng, ta không nhịn cất tiếng:
“Ta hà tất phải người mà chẳng lợi gì cho bản thân, hoại thanh danh của nàng để ̀m gì?”
Không ngờ Cố Hành Chu lại khẽ, khoanh tay trước ngực, nhướng mày ta.
“Còn vì sao nữa? Không phải vì muội thích ta, sợ Tuyết Nhu cướp mất ta ư?”
Hắn cúi đầu, chỉ tay vào phong thư trong tay ta:
“Ninh Hồi, hôm nay ở học đường, muội cứ nắm chặt phong thư kia, xem tới xem lui không biết bao lần.”
“Chẳng phải……” Khóe môi hắn nhếch lên vẻ giễu cợt, lời thì như nghi vấn, ngữ khí lại vô cùng chắc chắn:
“…Lá thư này là muội cố ý viết riêng cho ta sao?”
2
Lá thư này, ta tra cứu vô số cổ thư, sửa tới sửa lui mười ba lần mới hoàn thành.
Vì muốn đưa thư cho hắn, ta còn chuẩn bị sẵn một bài diễn văn dài dằng dặc trong đầu.
Thế mà giờ đây, cúi đầu bức thư trong tay, bao nhiêu lời lẽ chuẩn bị trước đều bay sạch.
Đúng lúc ấy, trên không lại hiện ra một loạt chữ lấp lánh cuồn cuộn trôi qua.
【Ồ, nữ phụ định tỏ với nam chính chúng ta kìa.】
【Cười chết mất, nam chính là Thủ phụ tương lai, sao để mắt tới nàng ?】
【Chính nữ phụ chen ngang, khiến đường duyên của nam chính khốn khổ trắc trở.】
【Bảo sao sau này nam chính vừa lên đài liền tru di nhà nữ phụ, còn nghiền xác nàng ra tro, đúng là báo ứng mà.】
Ta ngơ ngác hàng chữ trôi nổi, mất một lúc mới hiểu cái gọi là “nữ phụ độc ác” kia, chính là ta.
Thì ra, thế giới này là một cuốn tiểu thuyết.
Cố Hành Chu là nam chính, Triệu Tuyết Nhu là nữ chính, còn ta chỉ là tảng đá chắn đường của họ, kết cục lại vô cùng thê thảm.
Tay ta khựng lại, tự nhủ bức thư trong tay dù thế nào cũng không gửi đi nữa.
Cố Hành Chu thấy dáng vẻ lúng túng của ta, lạnh một tiếng:
“Sao thế, dám viết mà không dám đưa à?”
Ta vội giấu tay ra sau lưng: “Không phải viết cho huynh.”
Nghe , Cố Hành Chu bật : “Ninh Hồi, muội còn giả vờ gì nữa? Cả kinh thành ai chẳng biết muội thích ta?”
“Không đưa cho ta, muội định đưa cho ai?”
Lúc này trong học đường chẳng còn ai, ngoài ta và Cố Hành Chu, chỉ còn có Tiểu Hầu gia Thôi Du vốn lạnh lùng, ít lời.
Vì muốn vớt vát thể diện, ta bốc đồng quay người, đưa thẳng bức thư cho Thôi Du.
“Tiểu Hầu gia, thư này là ta viết cho chàng.”
3
Giữa không trung, những dòng chữ lơ lửng bỗng ùn ùn kéo đến.
【Chà chà, nữ phụ đổi tính rồi sao?】
【Nàng có biết Tiểu Hầu gia từng hôn nát bức họa của nàng trong thầm lặng không?!】
【Nàng có hay, trong mật thất của Tiểu Hầu gia ngoài họa tượng, còn có khăn tay, váy lụa, cả son môi của nàng nữa…】
Ta mở to mắt, kinh ngạc Thôi Du.
Sắc mặt chàng không mảy may biến , ung dung vươn tay tiếp lấy bức thư trong tay ta.
Nhưng khi chạm vào làn da ta, chàng khẽ đỏ vành tai, đến cả đôi má cũng nhuộm một tầng ửng hồng.
Ngay sau đó, ánh mắt Thôi Du rơi xuống phong thư, bỗng dưng mím chặt môi, sắc đỏ trên mặt cũng tan biến sạch sẽ.
Có dòng chữ nhắc nhở:
【Khoan đã, trên phong thư này chẳng phải viết tên Cố Hành Chu sao?】
【Thế mà lại đưa cho Tiểu Hầu gia? Chẳng lẽ Tiểu Hầu gia cũng là một phần trong “trò chơi” của nàng?】
【Tiểu Hầu gia chắc tức điên rồi? Nếu trả thư lại thì nàng chẳng phải mất mặt lắm ư?】
Ta lập tức hối hận vì hành bốc đồng nhất thời của mình.
Không chỉ trên phong thư, mà ngay cả bên trong cũng viết rõ tên Cố Hành Chu…
Cố Hành Chu kinh ngạc ta đưa thư, một lúc sau mới lạnh giọng nhạt:
“Ninh Hồi, muội gì ? Muội nghĩ Tiểu Hầu gia sẽ nhận lá……”
Lời còn chưa dứt, Thôi Du đã khẽ gật đầu với ta, trịnh trọng :
“Ta nhận thư, đa tạ Ninh nương.”
Cố Hành Chu bị lời ấy nghẹn lại nơi cổ họng, ánh mắt qua lại giữa ta và Thôi Du, một lúc sau phất tay áo rời đi đầy lạnh lùng.
Thấy Cố Hành Chu đã đi, ta mới ngượng ngùng chắp tay với Thôi Du:
“Đa tạ Tiểu Hầu gia vừa rồi đã giúp ta giải vây, phiền chàng trả lại thư cho ta.”
Ta định lát nữa sẽ ném vào lò lửa mà thiêu đi cho sạch.
Nào ngờ, Thôi Du lại trân trọng cất thư vào lòng, nghiêm giọng :
“Ninh nương muốn lấy về gì? Lại định đưa cho Cố Hành Chu sao?”
“Nhưng vật đã tặng ta, thì đã là của ta rồi.”
Dòng chữ giữa trời lại ầm ĩ nổi lên.
【Ối giời ơi, Tiểu Hầu gia ghen rồi.】
【Ngay cả thư viết cho địch cũng muốn giữ lại. Chàng thật là… khóc mất thôi.】
【Nữ phụ, nàng đừng dại dột buộc mình trên một cái cây là nam chính nữa. Tiểu Hầu gia có điểm nào kém đâu cơ chứ?】
Ta ngây người theo bóng lưng Thôi Du.
Chàng bước đi thật nhanh, cứ như sợ ta sẽ đuổi theo đòi lại bức thư ấy .
4
Chưa đến hai ngày sau, đúng dịp yến tiệc thưởng hoa mai.
Tối đó dùng xong bữa, ta bỗng cảm thấy đầu óc choáng váng, liền bảo Tiểu Thúy đỡ ta vào nội thất nghỉ ngơi.
Nhưng cơn choáng không thuyên giảm, ngược lại thân thể dần dần nóng bừng.
Ta nhận ra rõ ràng thân thể mình đang có biến hóa khác thường.
Tiểu Thúy thấy mặt ta ửng hồng, lập tức mừng rỡ:
“Tiểu thư, thuốc bắt đầu phát tác rồi, nô tỳ đi mời Cố công tử tới ngay.”
“Hả?” Ta ngơ ngác, không hiểu ra sao.
“Tiểu thư quên rồi ư? Nửa tháng trước người dặn nô tỳ đi mua Hợp Hoan tán, bảo nô tỳ hạ thuốc vào rượu trong yến thưởng mai, chờ thuốc phát tác thì mời Cố công tử đến.”
“Người còn căn dặn phải mua loại cực mạnh, không giải kịp thì sẽ thổ huyết mà chết.”
Đầu óc ta mơ hồ, trước mắt hiện lên từng dòng chữ chập chờn.
【Chính là lần này, nữ phụ dùng tính mạng mồi, khiến nam chính mất sạch thanh bạch!】
【Hu hu hu, nam chính của ta sắp bị vấy bẩn rồi, phải sao đây?】
【Nữ phụ có thể cút đi không? Chỉ nghĩ đến cảnh tiếp theo là ta chẳng muốn nữa rồi.】
Thấy Tiểu Thúy chuẩn bị rời đi, ta vội vàng gọi giật nàng lại.
“Đừng gọi Cố Hành Chu, đi mời Thôi Du tới đây.”
Tiểu Thúy dù không hiểu, vẫn ngoan ngoãn gật đầu, rảo bước rời đi.
Toàn thân ta nóng hầm hập, chỉ có thể cuộn mình trên giường.
Vừa cắn răng chịu đựng, vừa dòng chữ giữa trời để thời gian.
【Hôm đó Tiểu Hầu gia trở về, cứ đi lại bức thư kia, còn gạch tên Cố Hành Chu đi, sửa thành tên chàng.】
【Chẳng lẽ nữ phụ đã biết chuyện, nên mới đổi ý, chuyển sang Tiểu Hầu gia rồi?】
【Ta không dám tưởng tượng giờ này Tiểu Hầu gia sẽ vui mừng tới mức nào.】
Bạn thấy sao?