Chiều hôm qua, khi tôi đang tập trung nghe giảng, phía cuối phòng học bỗng nhiên vang lên một tiếng kêu th/ảm th/iết, tôi cảm nhận rõ ràng phần sau gáy bị b.ắ.n phải chất dịch lỏng.
Quay đầu lại , tôi lập tức k/inh h/ãi, nam sinh ngồi bàn cuối cùng, phần cổ và cánh quạt dính chung một chỗ với nhau, phần đầu kẹp chặt một cánh quạt, nằm gục ở trên bàn không nhúc nhích, m.á.u tươi từ cổ ồ ạt trào ra ngoài.
Lớp học nhanh chóng rơi vào trạng hỗn loạn, tôi đã không còn nhớ chi tiết sự việc diễn ra sau đó nữa, chỉ biết bản thân đã chen vào đám đông chạy ra khỏi phòng học.
Phòng học rất nhanh đã bị phong tỏa, trong lúc chúng tôi còn chưa hoàn hồn, phó hiệu trưởng mở cuộc họp với chúng tôi trong một khoảng thời gian ngắn, dặn dò chúng tôi không ăn lung tung, sau đó cho chúng tôi nghỉ buổi học ngày hôm đó.
Mãi đến khi về đến nhà, tôi vẫn cảm thấy như mình vừa gặp ác mộng .
Nhóm của lớp bị giáo viên chủ nhiệm chuyển sang chế độ cấm tin nhắn, có lẽ là sợ chúng tôi bàn tán quá nhiều.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Nhưng bọn sinh viên chúng tôi rất nhanh đã lập một nhóm mới, mọi người ở trong nhóm mới cậu một lời tôi một câu, cuối cùng đại khái ghép lại thành một câu chuyện.
Người c.h.ế.t tên là Kiều Nhượng, là một nam sinh rất “lắm chuyện” trong lớp chúng tôi, lúc ấy tất cả mọi người đều đang tập trung học, cậu ta vốn muốn trêu nữ ngồi phía trước cậu ta, kết quả còn chưa kịp hành thì quạt trần bất chợt rơi xuống, cắt đứt mạch cổ.
Chuyện này những học ngồi xung quanh Kiều Nhượng ý đến, ngay cả người ngồi cùng bàn với cậu ta cũng vì quá sợ hãi nên phải nhập viện.
Khi tin nhắn mà mọi người gửi, tôi bỗng nhiên nghĩ đến một việc, vội vàng đứng dậy dùng khăn giấy liều mạng lau sau gáy, trên khăn giấy quả nhiên có một ít dấu vết màu đỏ sậm.
Tôi giống như bị ong vò vẽ đốt , vội vàng dùng khăn giấy lau rồi dùng bồn cầu xả đi, sau đó tắm liền tù tì nửa tiếng mới đi ra khỏi phòng tắm.
Trong nhà chỉ có một mình tôi, không sợ là dối, tối hôm qua tôi phải mở hết tất cả đèn trong phòng rồi mới ngủ thiếp đi trong sự hoảng sợ.
Hôm nay vẫn nghỉ, vừa nghĩ tới cảnh tượng phía cuối phòng học, tôi dâng lên một cảm giác kháng cự với lớp học, cảnh tượng hôm qua vẫn in hằn trong tâm trí tôi, không cách nào xua đuổi.
Ba mẹ tôi cũng nghe việc này, vừa sáng ra đã gọi điện đến dặn dò một hồi lâu.
Cúp điện thoại mới phát hiện, tin nhắn trong group chat mới đã hiển thị 99+ thông báo mới rồi.
[Cái c.h.ế.t của Kiều Nhượng không phải là sự trùng hợp!]
Dòng tin nhắn này đã “@mọi người” vào, lập tức thu hút sự ý của tôi, bởi vì người gửi tin nhắn này chính là người vì quá sợ hãi đến mức phải nhập viện – cùng bàn với người đã mất.
Nhưng dù mọi người trong nhóm truy hỏi như thế nào, cậu ấy cũng không thêm gì nữa, chẳng bao lâu sau, group chat bị giải tán.
Chỉ chốc lát sau, lại có người lập một group chat lớp số 3, mọi người một lần nữa lại bị thêm vào nhóm, sau đó không đến năm phút, nhóm này lại bị giải tán.
[ – .]
Nhất định là phía nhà trường hoặc cảnh sát đã tham gia vào rồi, không cho mọi người nghị luận thêm về chuyện này để tránh ra sự khủng hoảng, mà câu của cùng bàn với Kiều Nhượng cũng đã đủ khiến cho mọi người miên man bất định rồi.
Rất nhanh, trên mạng xã hội đã lan truyền một đoạn video, nội dung video là cảnh tượng mọi người đang trong một lớp học, đây chính là camera giám sát của lớp chúng tôi ghi lại.
Tôi lập tức tập trung sự ý về chỗ Kiều Nhượng ngồi – nơi phía cuối lớp, cậu ta giống như đang cùng cùng bàn chuyện gì đó, tiếp đó thì đưa tay về phía tóc của nữ ngồi bàn trước, cùng lúc đó, cánh quạt nhanh chóng rơi xuống.
Video đến đây chưa kết thúc mà bị tua lại thêm một lần, lần này bên trong video xuất hiện thêm một mũi tên, chỉ về phía quạt trần xảy ra vấn đề, lúc này tôi mới ý đến một chuyện, cánh quạt ấy mà không hề hoạt !
Trong lúc nhất thời da đầu tôi tê rần, điện thoại di thiếu chút nữa đã bị tôi ném xuống đất.
“Anh xem video chưa.” Bạn cùng bàn của tôi bỗng nhiên gửi tin nhắn đến.
Tôi trả lời “Rồi”.
Ngay sau đó ấy gửi tin nhắn bảo tôi đến một khoảnh đất trống nhỏ gần nhà ấy, ấy có chút chuyện quan trọng muốn với tôi.
Tôi nghĩ ấy có thể là bị dọa sợ rồi, thật ra hai nhà chúng tôi cách nhau không xa, đi tới đó chỉ cần năm phút.
“Tại sao lại có nhiều người như ?” Tôi đến nơi có chút kinh ngạc, ấy thế mà đã có tận 5 người xuất hiện tại điểm hẹn.
“Các cậu đang họp à?” Tôi ngạc nhiên.
“Đúng , còn là vì chuyện của Kiều Nhượng.” Hiểu Na – ngồi cùng bàn của tôi mở lời.
“Video là cậu ấy hack mạng trường học rồi tải về.” Hiểu Na chỉ vào một nam sinh nhỏ người đeo kính .
Người này nghe đẩy đẩy gọng mắt kính, ngại ngùng , cậu ấy tên Nhâm Kiến, bình thường ít qua lại, tiếp với mọi người, không ngờ lại có một tài nghệ như .
“Nói ngắn gọn như đi, chúng ta đều cảm thấy cái c.h.ế.t của Kiều Nhượng có gì đó kỳ quặc, hiện tại nhà trường đã tiến hành phong tỏa tin tức, sau đó thì chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không.” Người lên tiếng là một nam hừng hực khí thế, tên Lăng Phong, là lớp trưởng của chúng tôi, bình thường rất thích bênh vực người yếu thế.
“Chỉ dựa vào mỗi cái quạt trần chẳng mảy may hoạt trong video sao?” Tôi do dự một chút rồi .
“Không chỉ có như thế, xem lại cái này đi.” Hiểu Na đưa cho tôi điện thoại di .
Trên màn hình điện thoại di đang phát một đoạn video, cảnh tượng vẫn là phòng học, xét cường độ ánh sáng thì rơi vào quãng thời gian chạng vạng tối rồi, không một bóng người, ở chiếc bàn sau cùng lớp bám đầy một mảng m.á.u đen kịt.
Bạn thấy sao?