17.
Mặt Kỳ Tế hơi đỏ, trông chẳng khác gì bị tôi trêu ghẹo ngược lại.
Tôi bị hắn dùng chiêu trò vô liêm sỉ kiềm chế, không cách nào thoát ra, mặt tôi dần đỏ bừng, giây tiếp theo quăng cho hắn một ánh mắt như d.a.o găm, nghiến răng rít lên: “Tốt nhất là cho tôi một lời giải thích hợp lý!”
Thế Kỳ Tế lại như đầu hàng ngay tại trận, vành tai đỏ bừng, tay buông thõng hai bên người, ngoan ngoãn chẳng khác gì một con sói con si .
Làm sao hắn có thể vừa trêu người lại vừa ra vẻ ngây thơ như thế chứ? Đã muốn chơi trò mờ ám thì cứ đường hoàng mà đi!
Thấy ánh mắt đầy tức giận của tôi, Kỳ Tế lại tiến sát đến gần, cúi người thì thầm mập mờ bên tai tôi, giọng trầm thấp: “Chẳng phải là em tự muốn thế còn gì?”
Tâm trí tôi lúc đó đã lung lay, không hề phòng bị gì trước sự tiếp cận bất ngờ của hắn. Giọng từ tính vang lên bên tai khiến tôi gần như nghẹt thở, tim như muốn nhảy khỏi lồng ngực.
Tôi như bị tê liệt, không hiểu nổi hắn đang giở trò gì nữa. Đàn ông mà không tự trọng, chẳng khác gì cải thối ngoài chợ!
Nếu như cảm giác rung mà Kỳ Tế thể hiện trên show trước kia có thể coi là hiểu nhầm thì lần này hành vi mập mờ của hắn đã hoàn toàn bóc trần bản chất trai tồi!
Tôi cúi đầu im lặng, thực chất là đang âm thầm chuẩn bị mắng hắn một trận bằng những lời hoa mỹ sắc sảo. Lý do tôi chưa thể ngay là bởi hắn là thanh mai trúc mã từng khiến tôi xao lòng.
Rõ ràng là cái giới giải trí c.h.ế.t tiệt này đã hắn biến chất rồi!
Nhưng chính sự im lặng của tôi lại bị Kỳ Tế hiểu nhầm là tôi đang nhượng bộ. Hắn khẽ xoa đầu tôi, nụ dịu dàng đầy cưng chiều: “Được rồi, biết sau này phải gì rồi đấy.”
Sau đó lập tức đứng dậy rời đi như thể sau lưng có mãnh thú đang đuổi theo, tránh né đến mức không thể tránh hơn. Chỉ để lại tôi một mình tức đến nghiến răng: Gì cơ? Làm rối tung tâm lý tôi cũng là một phần trong trò nhân của hai người à?
17.
Tôi mất ngủ cả đêm, tưởng rằng mình vừa bị Kỳ Tế giỡn vừa không hoàn thành nhiệm vụ, mấy ngày tới chỉ có thể dẫn dắt đoàn du lịch theo kiểu “nghèo bền vững”.
Vậy mà sáng hôm sau, trên bảng đánh giá giữa phòng khách, bữa tối tôi nấu lại nhận lời khen nhất trí từ các khách mời.
Thậm chí cả Tô Vận, người vốn keo kiệt nhất cũng không chấp nhặt chuyện cũ, khen tôi một câu “không tệ”.
Có lẽ vì Kỳ Tế vừa gia nhập, tổ chương trình bỗng trở nên hào phóng lạ thường, khiến quỹ sinh hoạt của đoàn du lịch dư dả chưa từng thấy.
Nhưng giàu lên trong một đêm cũng có cái giá của nó, người ta bắt đầu mất lý trí.
Tôi vừa cầm tiền, còn chưa kịp giữ chặt đã bị ép phải giao ra phần lớn.
Tôi ôm ví gào thét về phía Lâm Lăng: “Cô bước qua xác tôi đi rồi hãy lấy!”
Nhưng các khách mời khác đã bị tẩy não từ lâu, đều đồng lòng với ta: “Tiền hết rồi có thể kiếm lại, niềm vui chỉ có một lần thôi!”
Ngay cả Phương Triển, cậu em trông ngoan ngoãn như chó con cũng dùng bản đồ tìm ra khu vui chơi gần nhất, còn đưa ra ảnh thực tế với đánh giá 5 sao dí vào mặt tôi, định cướp quyền quyết định từ tay hướng dẫn viên như tôi.
Vậy là với hơn nửa số phiếu áp đảo, đoàn du lịch ngang nhiên thay tôi lên kế hoạch cho kỳ nghỉ cuối tuần.
Thật là nông cạn!
Cảnh cổ miễn phí không chọn, lại chọn mấy trò như trốn thoát, nhà ma, tàu lượn siêu tốc? Chương trình thì chỉ quan tâm: “Miễn là có nội dung hấp dẫn để quay là !”
Tôi cứ nghĩ Kỳ Tế sẽ không đồng ý tham gia mấy trò nhàm chán này. Ai ngờ sau khi Tô Vận xác nhận, hắn cũng gật đầu bỏ phiếu tán thành.
Được rồi, tôi chính thức từ bỏ phản kháng.
Chơi thì chơi, ai chơi lại nổi mấy cặp đôi các người?
[ – .]
Trò chơi đầu tiên do đoàn chọn là “Vượt ngục trong trại tâm thần” – một trò trốn thoát nổi tiếng.
Lý do tôi không hứng thú là vì tôi có niềm tin vững chắc, từ nhỏ đã gan lì, không sợ bóng tối, không sợ ma.
Tôi lững thững đi sau cùng đoàn, thấy Ảnh hậu Giang Trạch Dĩnh, người duy nhất ngoài tôi không tham gia bỏ phiếu, lập tức như tìm tổ chức, mắt rưng rưng: Giờ tôi chỉ muốn bám lấy mỹ nhân!
Nhưng lúc xếp hàng, tôi chủ kéo váy Giang Trạch Dĩnh, cố đi cùng ở cuối hàng tám người… thì hình như lại bị hiểu lầm.
Giang Trạch Dĩnh quay lại nắm tay tôi đầy quan tâm, dù bản thân cũng đang run cầm cập, vẫn cố tỏ ra mạnh mẽ dỗ dành: “Không sao đâu, Thư Thư, có chị ở đây rồi, em đừng sợ.”
Hu hu, thật sự thấy an ủi!
Chỉ là giọng hơi to khiến Kỳ Tế cũng quay đầu tôi, ánh mắt như trêu chọc. Tôi thấy chướng mắt, rõ ràng Tô Vận đã sắp dính chặt vào hắn, thế mà hắn vẫn còn tôi!
Thế là tôi lập tức trừng mắt đáp trả.
Kỳ Tế lại cúi đầu tránh ánh mắt tôi, vai run run như đang trộm.
Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận tbao triện mới nhe :333
Giang Trạch Dĩnh thấy liền thương xót: “Bé , quên hắn đi, mai chị giới thiệu cho em một người còn đẹp trai hơn!”
???
Tôi điên cuồng lắc đầu, ra hiệu là tôi thật sự không có cảm gì với Kỳ Tế nữa.
Ai ngờ ấy lại tưởng tôi ngại, tiếp tục ôm vai tôi sưởi ấm, còn tức tối về phía trước, nơi Kỳ Tế và Tô Vận đang đi sát nhau: “Yêu thầm thanh mai, hắn công khai cảm với người khác trước mặt em, em đau lòng rơi lệ sinh hận, lạnh người run rẩy…”
Tôi hoảng loạn bịt miệng ấy lại.
Tôi có thể xây dựng hình tượng sâu sắc, không thể bị gán cái danh “não ” !
Phía trước, sáu người còn lại dường như bị hành thân thiết của tôi và ấy ảnh hưởng, bắt đầu chia cặp hai người, nhập vai theo “văn học couple”.
Cửa vào trại tâm thần là một hành lang hẹp buộc phải cúi đầu mới đi qua. Càng đi sâu, ánh sáng càng mờ.
Dưới ánh đèn yếu ớt, có thể thấy các vết m.á.u vương vãi như bị văng tung tóe trên tường, phong cách thiết kế kiểu bệnh viện cũ mang cảm giác bệnh hoạn, thỉnh thoảng trong tiếng BGM còn vang lên vài tiếng hét thê lương của phụ nữ.
Giang Trạch Dĩnh sợ đến mức nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi. Tô Vận thì gần như bật khóc, ôm chặt lấy eo Kỳ Tế.
Tôi không thấy biểu cảm của Kỳ Tế vì đúng lúc đó đèn tường chớp tắt rồi tắt hẳn, cả không gian chìm vào bóng tối.
Mặc dù ai cũng biết có camera ghi hình, ai trò sẽ dễ bị cắt dựng trò sau này, không ai cưỡng lại nỗi sợ bóng tối và những điều chưa biết.
Kỷ Dư và Thanh Lương dựng tóc gáy, vào thế phòng thủ. Tôi chỉ biết cảm thán: Chơi đi, rồi sẽ biết thế nào là im bặt vì sợ!
NPC mặc kệ, vừa khi mọi người còn đang quen dần với bóng tối, Lâm Lăng và Kỷ Dư liền dẫn đầu xông lên.
Vừa đi vài bước, đột nhiên từ góc tối có mấy người mặc đồ bệnh nhân trắng, dính đầy m.á.u lao ra, hét lên: “Trả mạng lại đây!”
Như oan hồn đòi mạng.
Lâm Lăng hét toáng lên, nhóm chiến đấu của Thanh Lương và Phương Triển cũng cứng họng không nổi. Còn tôi thì vẫn bình tĩnh, chỉ thấy họ quá ồn.
Đáng tiếc là trong lúc hỗn loạn, mọi người chạy tán loạn, không rõ ai dẫn đầu, khiến tôi và Giang Trạch Dĩnh bị tách khỏi nhóm.
Tôi bị một bàn tay đẩy đi loạng choạng chạy về phía trước, cảm giác như đang bỏ mạng.
Trong lòng bất chợt dâng lên cảm giác bi thương: Quả nhiên có những người, đi một đoạn rồi là lạc mất nhau.
Dù tầm bị hạn chế, tôi vẫn cảm nhận rõ, trong một căn phòng nhỏ, hẹp, cũ kỹ và xa lạ mà tôi vô chạy vào, đang vang lên tiếng thở nặng nề của ai đó…
Bạn thấy sao?