16.
Kế hoạch sai khiến Kỳ Tế thất bại, một đám khách mời mệt mỏi cả ngày ngồi chờ ăn trong phòng khách, tôi đành phải xắn tay áo vào bếp tự thân vận .
Khó khăn lắm mới nấu mấy món coi như ăn , ai ngờ lại nhầm ớt hiểm thành ớt ngọt, cay đến mức nước mắt không ngừng chảy, tôi chỉ muốn lén lút trốn về phòng để không chậm tiến độ quay hình.
Không ngờ giữa đường lại gặp Phương Triển đang tìm đồ ăn, ấy trông rất quan tâm đến hình của tôi, mà tôi thì đang ôm đôi mắt đỏ hoe, thế là yên tâm giao luôn nhiệm vụ dọn dẹp bếp núc cho ta.
Đúng lúc tôi đang vui vẻ rửa mắt trong phòng thì có tiếng gõ cửa. Tôi cảm không thôi, cứ tưởng là có ai tốt bụng mang đồ đến an ủi. Kết quả lại là Kỳ Tế bưng một bát đồ ăn đến.
Tôi dùng đôi mắt sưng đỏ đầy chán ghét, gương mặt Kỳ Tế cũng hiện lên một chút ngượng ngùng, ngay giây tiếp theo, ta lại không biết sống c.h.ế.t mà khiêu khích:
“Em lại khóc à?”
“Được , em tuyệt thực với , nghĩ sẽ chiều em vô điều kiện hả?”
“Anh đánh em hay mắng em rồi à?”
“Được rồi rồi, sai rồi, chưa!”
Cái miệng này đúng là không nên mở! Thật sự không hiểu vì sao Kỳ Tế lại là người chủ xin lỗi trước. Nhưng chỉ cần thấy tôi đã thấy tức, huống chi ta còn dùng toàn lời thoại kiểu tra nam, tôi tức đến phát cáu: “Anh mới là người thấy uất ức à?!”
Nhưng sau khi khóc xong khí thế rõ ràng yếu hẳn, câu trách móc buột miệng lại như đang nũng. Kỳ Tế sắc mặt thay đổi, lập tức luống cuống, lại bắt đầu dịu dàng dỗ dành tôi: “Xin lỗi, là sai. Đừng khóc nữa, ăn cơm cùng đi.”
Tôi liếc máy quay vẫn đang hoạt , trong lòng bỗng căng thẳng, ta sẽ không định ở riêng một phòng với tôi đấy chứ? Tôi lắc đầu nguầy nguậy, vừa định mở miệng từ chối thì Kỳ Tế đã cứng rắn xông vào phòng: “Anh vừa nấu xong, sườn kho đấy.”
???
Anh có biết giữ chừng mực không ?
Tôi không gì, chỉ lạnh lùng quan sát. Còn Kỳ Tế từ lúc ngồi xuống đã cúi đầu ăn như chuột hamster, giận dỗi ăn như sói đói. Cả hai không ai lên tiếng. Không khí yên lặng đến mức có thể nghe tiếng kim rơi. Cuối cùng tôi là người vỡ cục diện: “Tụi mình cãi nhau à?”
Kỳ Tế im lặng.
Tôi mất kiên nhẫn, khoanh tay, giọng lạnh băng: “Định chiến tranh lạnh đấy hả?”
Chắc Kỳ Tế không ngờ tôi thẳng thắn như , chỉ sau hai giây mắt bỗng đỏ hoe, như thể uất ức lắm: “Chẳng phải là tại em sao!”
? Sao lại là tại tôi?
Trong đầu tôi vụt qua hình ảnh Tô Vận, thôi xong! Đúng là không nên nhiều chuyện. Hai người nhau không có tôi thì không vui, cãi nhau cũng không quên lôi tôi vào!
Người phụ nữ nào lại muốn để lại tên mình trong một cuộc không thuộc về mình chứ?
[ – .]
Tôi lập tức mỉa mai châm biếm: “Anh không thì đừng đổ lỗi cho tôi! Yêu đương mà! Hôn hít ôm ấp múi bụng! Anh có biết không đấy?!”
Không ngờ tôi chọc giận Kỳ Tế thật, ta không ăn nữa, ngẩng đầu tôi không chớp, ánh mắt sâu thẳm. Tôi bị ánh nóng bỏng ấy chột dạ, ta lại khẽ lạnh: “Đừng chọc . Nếu em biết nhiều hơn thì sao đến giờ vẫn chưa có người ?”
? Được thôi, bắt đầu công kích cá nhân rồi đấy hả!
Tôi cũng không chịu thua: “Tại vì tôi crush nhiều quá, ai cũng thấy là không tôn trọng người còn lại!”
Lời vừa dứt, người đàn ông đối diện mắt lại đỏ hoe. Kỳ Tế híp mắt, thái độ đột ngột trở nên căng thẳng: “Em thân với thằng nào, tưởng không biết à?”
Đối mặt với khí thế ép người bất ngờ, tôi cảm thấy da đầu tê dại, ta cứ tiến tới từng bước, áp lực đến mức khiến tôi tưởng mình đang quay lại thời điểm hai đứa cạch mặt nhau!
Sau kỳ thi đại học, điểm tôi còn cao hơn dự kiến, mà Kỳ Tế, người có công lớn, lập tức mẹ tôi mời về nhà. Nhưng tôi thì lòng đầy tâm sự, cả kỳ nghỉ đều tránh mặt ta.
Cảm bất mãn của Kỳ Tế đạt đỉnh điểm vào hôm thấy tôi nhận giấy báo trúng tuyển. Ban đầu ta im lặng hai giây, rồi bắt đầu lạnh, mỉa mai tôi thủ đoạn, đạt mục đích rồi lại định đá ta đi.
Đó là lần đầu tiên tôi thấy ta nổi giận, rõ ràng ấy là người không chủ cũng không từ chối, lại không muốn tôi có suy nghĩ riêng. Cuối cùng tôi không chịu , cãi nhau một trận lớn, rồi đường ai nấy đi.
Không ngờ sau bao nhiêu năm trôi qua, người xa lạ ấy vẫn khiến tôi sợ hãi như xưa. Nhưng để chứng minh bản thân, tôi cố đối mắt với ta.
Đôi mắt người đàn ông ấy sâu thẳm như đáy biển, dường như cuộn trào thứ cảm không thể hiểu , khiến tôi có cảm giác chỉ một bước nữa thôi là sẽ sa vào đó.
Cuộc chiến im lặng này cuối cùng tôi vẫn thua.
Tôi đành dời ánh , miệng vẫn không biết sống chết: “Anh vu khống tôi? Anh thật thiếu đạo đức!”
Kỳ Tế bên kia bật lạnh không kìm chế, như định nghiêm túc bàn luận:
“Em nghĩ không biết ?”
“Ý em là em có nhiều kinh nghiệm?”
Tôi ngoài cái miệng thì không còn gì: “Nhiều lắm, boyband cao 1m88, trai đẹp có múi, chỉ đích danh xem tôi ai?”
Không khí lạnh đi vài giây, Kỳ Tế cúi người, hai tay chống hai bên tôi, ánh mắt lạnh lẽo, đột nhiên cất tiếng: “Từng boyband?”
Khi hơi thở nóng rực của người đàn ông phả vào cổ tôi, vành tai tôi bị làn khí ấm ẩm ấy cọ qua, đầu tôi lập tức trống rỗng. Khoảng cách giữa tôi và Kỳ Tế đã gần đến mức có thể cảm nhận rõ nhiệt độ cơ thể nhau.
Kỳ Tế bắt đầu không biết xấu hổ mà ép tôi đưa tay lên, giọng khàn khàn trầm thấp vang lên: “Vậy… em thích kiểu như thế này?”
Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận tbao triện mới nhe :333
Bị bất ngờ, ngón tay tôi chạm vào cơ bụng săn chắc rõ ràng của ta…
Tôi trừng mắt.
Tôi c.h.ế.t lặng.
Bạn thấy sao?