Tương Tư Thành Bệnh – Chương 5

Phần 5

11.

Sau khi tôi đáp lại, nửa sau chương trình ghi hình của Kỳ Tế diễn ra vô cùng suôn sẻ, trả lời mọi câu hỏi của MC mà không chút do dự. Lâm Lăng ngồi cạnh huých tôi, vẻ mặt đầy tò mò và hóng chuyện:

“Cậu vừa gì với Kỳ Tế thế? Anh ấy sắp đ.â.m xuyên người cậu bằng ánh mắt rồi đấy, chủ đến mức không cần mạng luôn à!”

“Tsk tsk, hóa ra hai người đã âm thầm qua lại từ lâu, mình còn định lấy hai người nguyên mẫu viết một truyện bi luyến thanh mai trúc mã nữa cơ!”

“Đừng linh tinh!” Tôi cho ấy về sự tồn tại của Tô Vận không chút do dự, còn : “Bút mình đưa rồi đó, cậu viết đi!”

Lúc đầu Lâm Lăng không tin, sau khi thấy dư luận trên mạng dậy sóng, “chị dâu thật” đích thân lên tiếng, ánh mắt ấy tôi liền mang đầy vẻ thương cảm. Sau nhiều năm lăn lộn trong giới giải trí, kỹ năng diễn xuất của tôi đã đạt đến trình độ thượng thừa, ánh mắt thương của mọi người tôi đều tiếp nhận hết… ơn đi, hình tượng “mỹ nhân yếu đuối bi thảm” này là tai nạn nghề nghiệp đó!

Và tôi thật sự diễn rất giỏi!

Dù hoàn cảnh lúc đó rất xấu hổ, khi ngẩng đầu lên, đối diện ánh mắt liên tục quét tới của Kỳ Tế, tôi vẫn không lùi bước. Ngược lại, Kỳ Tế như thể đã mở chế độ “mặt dày vô đối”, cứ không ngừng tiếp cận tôi trong các trò chơi, khiến tôi gần như sụp đổ phòng tuyến.

Được rồi, lúc còn độc thân thì lạnh nhạt với tôi, có người rồi lại lả lơi, thích chơi trò kích thích đúng không? Bảo sao giới giải trí sắp tiêu rồi.

Tôi lạnh mặt, lập tức dựng tường đồng vách sắt, cứng đầu không nhượng bộ. Trong phần hát tiếp lời, khi cùng Kỳ Tế lên sân khấu, tôi giả vờ hát sai nhạc, bất chấp ai sống ai chết, dũng cảm cầm mic.

Một bài ca lãng mạn bị tôi hát thành bi tráng như chiến sĩ ra trận khiến các khách mời không ngậm miệng, hiệu quả giải trí lập tức bùng nổ.

Đến đoạn cuối, Kỳ Tế lại đen mặt, hạ giọng bên tai tôi: “Cố đúng không? Ai dạy em hát kiểu đó ?”

Cư dân mạng ngất: “Cô Cố Thư này là người trên thế giới chưa từng để tâm đến ai sao?”

[ – .]

Còn việc Kỳ Tế chủ tương tác với tôi trong chương trình, bình luận rôm rả không dứt:

“Không phải Cố Thư thầm ảnh đế sao? Sao ấy lại có vẻ là người nhiều hơn thế kia?!”

“Chiêu ‘lạt mềm buộc chặt’ đấy! Tôi thích , tôi vẫn là chính mình. Không thấy Kỳ Tế mê mẩn sao! Bị nắm chắc rồi!”

“Cố Thư tôi chết: hú hồn, suýt nữa là hết độc thân rồi!”

Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận tbao triện mới nhe :333

“Cô ấy đúng là hiểu cảm giác đơn phương.”

Trong một thời gian ngắn, cư dân mạng tranh cãi không ngừng xem ai mới là “ánh trăng trắng” thật sự của Kỳ Tế: tôi hay Tô Vận.

Còn tôi thì dùng hết mọi chiêu để đẩy lui Kỳ Tế. Khi chương trình đi đến hồi kết, trong phần thi mô phỏng cuối cùng, Kỳ Tế chủ chọn tôi diễn.

MC chẳng có ý tốt gì, mượn danh nghĩa quảng bá cho tác phẩm mới của Lâm Lăng, chia tôi và Kỳ Tế vào nhóm “ngược luyến đầy drama”.

Tôi bốc trúng phân cảnh từng khiến tôi khóc c.h.ế.t đi sống lại trước đây… nam chính nhận nhầm “ánh trăng trắng” rồi dốc lòng tỏ với nữ phụ.

Không may là, vai tôi đảm nhận chính là nữ phụ độc ác đó!

Lời thoại của Kỳ Tế mãnh liệt và táo bạo, tôi đã thuộc làu làu. Nhưng chỉ cần ấy vừa tiến lại gần, còn chưa kịp mở lời, tôi đã lập tức nhập vai nữ chính, lại thấy tim mình tan nát, mắt bỗng cay xè.

Tình tiết phim và thực tế hòa quyện, vừa khi Kỳ Tế nắm lấy cổ tay tôi, nước mắt tôi liền trào ra.

Không ngờ Kỳ Tế hiểu nhầm, nhân cơ hội diễn xuất, ôm đầu tôi vào n.g.ự.c ấy, dịu dàng lau nước mắt rồi khẽ an ủi bên tai: “Xin lỗi, Thư Thư, ngoan nào, em cũng tiết chế chút đi, về nhà rồi khóc tiếp.”

Con người ai lại tốt bụng như nữa chứ!

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...