Các khách mời nhanh chóng có mặt đầy đủ. Do có sự tham gia của người thường, chương trình tổ chức một trò chơi băng: Thật hay Thách.
Mọi người ngồi quanh bàn tròn, MC đầy vẻ tinh quái bắt đầu xoay chai rượu: vận may thật tốt, người trúng đầu tiên lại là Kỳ Tế.
Anh bật khẽ, không hề do dự chọn “thật lòng”.
MC ánh mắt lóe sáng, lập tức chọn một bình luận trong phòng livestream:
“Nghe trước đây Kỳ ca trong một buổi phỏng vấn đã tự tiết lộ chuyện đương, có thể chia sẻ danh tính người đó không? Ai là người tỏ trước ? Haha, fan đang mong chờ lắm đó~”
Lúc đó tôi còn đang hóng chuyện vui thì bỗng sững sờ. Mạng bị cắt ba ngày, tôi đã bỏ lỡ quả dưa nào đây?
Tôi hỏi lại, Lâm Lăng bên cạnh tròn mắt tôi như thể không thể tin nổi: “Cậu không biết thật à?”
Tôi khan hai tiếng: “Lẽ nào… mình phải biết à?”
Từ khi bước chân vào giới giải trí, Kỳ Tế luôn giữ mình trong sạch, chưa từng dính scandal nào, dân mạng mệnh danh là “nam thần thuần khiết đỉnh cao”. Vì tôi chưa bao giờ nghĩ tới cảnh ta đương sẽ ra sao.
Đang cúi đầu suy nghĩ, Lâm Lăng khẽ đẩy tôi, tỏ vẻ tiếc nuối: “Tuy ấy vừa đẹp trai lại chung , nếu thật sự không có cơ hội, thì thôi bỏ đi ~”
Tôi vốn đã quen với việc bị hiểu lầm, bình thản gật đầu đồng ý. Tâm trạng vẫn rất ổn định cho đến khi tôi lén cầm điện thoại lên xem lướt qua bình luận trong livestream: “!”
Trước đó trong phỏng vấn, Kỳ Tế đã công khai chủ tuyên bố đương, thẳng thắn đối phương “dịu dàng và hào phóng”, dư luận trên mạng nổ tung. Trong phòng livestream, netizen thi nhau đoán “bạch nguyệt quang” của Kỳ Tế là ai?
Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận tbao triện mới nhe :333
Không chỉ netizen thích hóng chuyện, tổ sản xuất vì độ hot mà cố tạo drama, các khách mời cũng dựng tai nghe ngóng. Còn nhân vật chính **Kỳ Tế** thì mím môi, vành tai đỏ ửng, trông ngượng ngùng như một cậu thiếu niên mới .
Anh chậm rãi :
“Cô ấy… rất chủ … trước kia cũng rất dính người…”
“Cô ấy là người tỏ trước.”
“Chúng tôi thích nhau.”
“Quen biết nhau nhiều năm rồi.”
Nói xong, còn tôi một cái thật sâu.
MC vẻ mặt như đang “đẩy thuyền” nhiệt , kéo dài tiếng “ồ ~” một cách đầy ẩn ý, các khách mời cũng lộ vẻ ngỡ ngàng, ánh mắt liên tục di chuyển giữa tôi và Kỳ Tế.
Tôi thì lại hoàn toàn chẳng hiểu gì, chỉ biết trừng mắt ấy, lòng trĩu xuống không phanh.
…
Toàn mạng đều biết tôi và Kỳ Tế là thanh mai trúc mã, không ai biết chúng tôi còn có một “thanh mai trúc mã” chung… Tô Vận.
Tôi và Kỳ Tế là hàng xóm, cũng là học tiểu học, trung học cơ sở và trung học phổ thông, gần như lớn lên cùng nhau. Kỳ Tế luôn là “con nhà người ta” chuẩn mực, thành tích tốt, ngoại hình tốt, hoàn toàn trái ngược với tôi… chỉ có cái mác “bình hoa di ”.
Giống như trong tiểu thuyết, Kỳ Tế giảng bài cho tôi, chăm sóc tôi khi ốm, đúng chuẩn một “trúc mã ôn nhu bạch nguyệt quang”.
Nhưng ban đầu, tôi không có bất kỳ suy nghĩ mơ mộng nào về ấy.
Cho đến khi lên cấp ba, em họ Tô Vận bắt đầu đến ở nhờ nhà tôi. Cô ấy là một thông minh, tinh tế, luôn đứng top 3 toàn khối. Còn nhỏ hơn tôi một lớp, mỗi khi tôi đang vò đầu bứt tai bài tập, ta đều ung dung liếc rồi nhạt và luôn bài hộ tôi:
“Cậu ngốc thật đấy, bài dễ thế mà cũng không à?”
“Kỳ ca dạy cậu chắc mệt c.h.ế.t rồi ha!”
Ngay ngày đầu Tô Vận đến nhà tôi, Kỳ Tế đang dạy kèm tôi môn văn hóa. Tôi không bỏ lỡ ánh mắt ngạc nhiên đầy kinh ngạc của ta khi lần đầu thấy ấy. Sau đó, ấy liên tục hỏi thăm thông tin về Kỳ Tế, chẳng mấy chốc trở thành một trong những “fan girl” bám lấy .
Ngoại trừ tôi, dường như chẳng ai cưỡng lại sức hút của Kỳ Tế.
Ban đầu, tôi vẫn cư xử rất tốt với Tô Vận, ta dường như trời sinh đã không ưa tôi, suốt ngày giả vờ tội nghiệp mách lẻo với bố mẹ tôi, khiến họ đối xử với ta còn tốt hơn cả con ruột. Họ luôn hết lời khen ngợi ta, đồng thời lại luôn nghiêm khắc với tôi.
[ – .]
Thời gian đó, tôi sống dưới cái bóng của Tô Vận.
Gia đình hay mang bảng điểm của tôi ra so với ta, trên gương mặt ấy luôn hiện rõ vẻ đắc ý. Tôi từng mặc cảm, từng cố gắng học hành chăm chỉ, cuối cùng vẫn bị Tô Vận vượt qua.
Chỉ có Kỳ Tế là khác.
Anh luôn quan tâm đến thành tích của tôi, cũng an ủi khi tôi bị điểm kém:
“Điểm số không quan trọng lắm, quan trọng là cậu vui vẻ.”
Lúc tôi cãi nhau với bố mẹ, lo lắng, vụng về an ủi tôi như thể tôi là một đứa trẻ sắp vỡ òa. Anh trở thành chiếc “thùng rác cảm ” quan trọng trong những năm tháng tuổi nổi loạn của tôi.
Nhưng Tô Vận luôn tìm lý do để dính lấy Kỳ Tế, từ hai người thành ba người. Trong trường, lời đồn bắt đầu xuất hiện.
Người ta thích so sánh tôi và Tô Vận, tôi là bình hoa đầu rỗng không thể sánh với học bá.
Thế là tôi nghiêm túc nghe theo lời khuyên, chuyển sang học diễn xuất, định phát huy tối đa “tài nguyên ngoại hình” của mình.
Sau đó, Kỳ Tế nhiều lần tuyên bố trước mọi người:
“Tôi không có quan hệ gì với Tô Vận, trước kia không có, sau này cũng không!”
“Cô ấy là em họ của Cố Thư, nếu không phải vì thì tôi cũng chẳng để ý đến ấy đâu!”
Tô Vận nước mắt lưng tròng chất vấn tôi:
“Cậu hài lòng rồi chứ?”
“Có phải cậu gì với Kỳ đúng không? Đồ đàn bà độc ác!”
Tôi chỉ: “6” (một cách ngắn gọn để thể hiện “bó tay” hoặc “cạn lời”).
Trời ơi, ai mà từ chối nổi một “trúc mã” cao to, đẹp trai và chung như chứ?
Ngày Kỳ Tế thẳng thừng từ chối Tô Vận trước mặt bao người, lệ chủ vỡ chiến tranh lạnh, đứng trước cửa lớp đợi tôi tan học.
Vì Tô Vận, chúng tôi đã im lặng suốt một tháng. Anh với vẻ lạnh lùng, lặng lẽ đi sau tôi trên đường.
Tôi đành cúi đầu nhận lỗi: “Anh, mãi mãi là của em. Em sai rồi, đừng giận nữa, em sợ lắm.”
Kỳ Tế lạnh nhạt lườm tôi một cái: “Ồ, nhận ra tôi à? Tôi còn tưởng chúng ta chỉ là người lạ đi chung đường.”
Sau đó là tôi phải khổ sở tìm cách dỗ dành . Khi gần đến nhà, mới tùy tiện : “À đúng rồi, em họ cậu… tỏ với tôi, tôi từ chối rồi. Con mà, mặt mũi mỏng, cậu thay tôi xin lỗi ta nhé.”
Tôi hơi bất ngờ với sự thẳng thắn của , tim đập loạn vẫn cứng miệng: “Anh tự đi mà !”
Bị tôi từ chối, không giận, còn như cưng chiều: “Thôi, thật ra tôi cũng chẳng phải người biết thương hoa tiếc ngọc gì cho cam.”
Trái tim tôi lúc đó đã rung thật sự.
Trong quãng thời gian tuổi trẻ mờ mịt ấy, Kỳ Tế như nguồn năng lượng mạnh mẽ, luôn cho tôi chỗ dựa tinh thần. Tôi từng ảo tưởng rằng chỉ đặc biệt với mình, bởi mọi sự tổn thương và nỗi buồn của tôi đều có đứng phía sau.
Nhưng mỗi lần tôi vòng vo hỏi có thích tôi không, đều lạnh mặt gằn giọng: “Cố Thư, đừng mơ mộng viển vông nữa, nhiệm vụ bây giờ của cậu là học hành cho tốt!”
“Tôi không thích Tô Vận, cũng không có nghĩa là tôi thích cậu!”
Lúc ấy tôi mới hiểu, chưa từng coi tôi là một .
Sau đó, tôi “thất ”, cố gắng học hành chăm chỉ. Còn Kỳ Tế vẫn như không có chuyện gì, tiếp tục dạy kèm cho tôi. Trời ơi, ai mà từ chối “gia sư học bá miễn phí” cơ chứ?
Sau kỳ thi đại học, tôi đỗ vào một trường khác cách Kinh Thị hàng vạn dặm, khác xa nơi từng hứa hẹn với Kỳ Tế. Còn đỗ vào trường danh tiếng như mong đợi. Sau đó, Tô Vận cũng vì đuổi theo mà thi đỗ cùng trường.
Nhưng tôi không ngờ rằng, Kỳ Tế còn bước vào giới giải trí sớm hơn cả tôi, người xuất thân chính quy.
Bạn thấy sao?